Lời nói đầu: Kể chuyện cuộc sống về người khác hiểu lầm bạn xấu tính? Hay bạn từng hiểu lầm về cách xử tệ của ai đó mà sau này phải hối tiếc...?
Quán cà phê mở cửa 24/7 nên phần đông là các bạn trẻ ngồi chen chúc. Quán tự phục vụ, ai vô đều tự gọi nước và thanh toán tiền tại quầy. Chỉ còn một chiếc bàn trống. Cô gái trẻ nhanh nhẹn ngồi xuống. Cô ngồi chờ khá lâu, chốc chốc lại lấy điện thoại ra nhìn. Có lẽ là cô đang đợi bạn. Một lát, cô đứng lên, đi vô quầy gọi nước uống.
Sau một hồi xếp hàng chờ đợi, cô cũng bưng được li nước đi ra. Nhưng ở bàn trống đã có một người đàn ông lạ đến ngồi.
Cô gái nhìn người đàn ông phút bối rối rồi nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi anh! Nhưng chỗ này..hồi nãy em ngồi…”. Người đàn ông trợn mắt nhìn cô gái, gương mặt trở nên tức tối. “Chỗ này trống nãy giờ. Tôi đến ngồi trước mà…”, anh gằn giọng. Cô gái trẻ thoáng bực bội nhưng vẫn cố giữ vẻ lịch sự, nói: “Thôi được rồi, anh ngồi đi…”.
Cô gái bưng li nước, đi loanh quanh tìm bàn trống. Nhưng không còn chỗ nào. Cô đành kiếm một chiếc ghế thấp, ngồi một góc với vẻ ấm ức.
Người đàn ông ngồi được một lát như sực nhớ phải đi gọi nước. Đến lúc này, anh đứng lên và bối rối khi nhận ra ánh mắt cô gái đang nhìn mình. Nếu anh đi…Cái bàn lại trống…Và người khác sẽ đến ngồi…Rồi anh quay ra…và lại nói như cô gái lúc nãy sao?
Một nỗi ngượng ngùng bủa vây…Như phát hiện ra mình đã hiểu lầm cô gái. Thì ra cái bàn này trước đó là của cô gái ấy. Anh đứng lên, đi nhanh vào quầy gọi nước. Và mãi cũng không thấy anh quay trở lại cái bàn trống này nữa.
Trước khi phán xét ai, ta phải đặt mình vào hoàn cảnh của họ…để hiểu nguyên nhân vì sao họ có những phản ứng ấy?