Mấy ngày nay không thấy bác nói cười vui vẻ như mọi khi. Gương mặt bác buồn rầu ra mặt. Hỏi bác đã sắm sửa cho Tết chưa? Bác cười buồn.
- Đọc câu chuyện về tình yêu thương gia đình, cuộc sống tại ĐÂY
- Download những câu chuyện về tình yêu, hôn nhân xúc động tại ĐÂY
Từ ngày vợ mất, bác chỉ có cô con gái là niềm an ủi duy nhất. Nhà chỉ có hai cha con nhưng Tết này cô con gái đặt vé đi du lịch xuyên Tết. “Sao bác không nói chị cho bác đi cùng?”, tôi hỏi. Bác chỉ xuống hai đầu gối, mặt nhăn nhó, nói: “Chân cẳng bác vầy đi đâu được”. Căn bệnh thoái hóa khớp gối cứ hành hạ đau nhức.

Như sợ tôi hiểu lầm con gái, bác vội phân trần: “Nó cũng biểu bác đi cùng. Mà bác không chịu đi. Ở nhà trông coi nhà cửa, nhang khói..cho bả, rồi còn cho con LuLu ăn(con chó). Nó chưa lập gia đình nên để cho nó thoải mái đi chơi đây đó”. Bác đưa tay nhẩm tính rồi nói lẩm bẩm: “Có mấy ngày là hết Tết rồi…nhanh lắm”.
Con cún con từ xa chạy lại, ngoắt đuôi mừng chủ. Bác cúi xuống ôm con chó nhỏ vô lòng, nói như tự an ủi chính mình: “Tết nay ông đón giao thừa…với LuLu”. Con chó cứ ngoắt đuôi quay tít. Bác mãi vẫn không ngẩng mặt lên, cứ ôm chặt con chó. Nhìn từ trên cao, mái tóc bác đã bạc phơ.
Ngoài 70 tuổi, bác còn đón được bao nhiêu cái Tết ở nhân gian này…? Còn bao nhiêu thời gian để trông nhà…cho con gái đi du lịch…?
Nguyễn Nga