Banner

Chuyện Cuộc Sống Cực Ngắn Với Nhiều Bài Học Ý Nghĩa Thực Tế

by VietLachVn

Chọn lọc 10 câu chuyện cuộc sống ý nghĩa của tác giả Nguyễn Nga. Những câu chuyện ngắn xảy ra trong cuộc sống, giúp bạn đọc rút ra nhiều nhiều bài học bổ ích trong đời.

Chuyện cuộc sống 1: Vì sao người trẻ lại ngày càng sống “nhạt”?

Quán cà phê phục vụ 24/7 càng khuya lại càng đông. Đa phần khách hàng là người trẻ, khoảng tuổi đôi mươi.

Vừa bước vô quán, chúng tôi ho sặc sụa. Các bạn trẻ từ trai đến gái: người hút thuốc lá gói, số khác hút thuốc lá điện tử, người hút Shisha…

Nhìn những gương mặt trẻ ngửa cổ lên trời, nhả từng ngụm khói trắng, cô bạn của tôi lắc đầu cười.

-Sao giới trẻ bây giờ lại mê hút thuốc vậy? Họ không biết là hút thuốc có hại cho sức khỏe sao?

Khi cuộc sống quá “nhạt” nên người trẻ ngày càng muốn thể hiện bản thân nhiều hơn

Cô bạn ngồi gần tôi suy nghĩ một thoáng rồi nhỏ giọng.

-Vì cuộc sống của họ quá nhạt. Chẳng có gì phải lo nghĩ. Không có nhiều trách nhiệm để gồng gánh. Không có gì cho họ thể hiện cả. Họ thấy mình mờ nhạt…nên chỉ còn cách…làm như vậy mới có cơ hội để thể hiện bản thân.

Một thoáng thở dài, cô bạn đi chung với tôi bỗng trút nỗi lòng.

-Ngày xưa, tui luôn buồn vì phải lo gánh nặng gia đình. Cha mẹ già, em còn nhỏ phải nuôi nó ăn học. Đôi khi nhiều trách nhiệm…vậy mà lại tốt!

Một thoáng im lặng thật dài, chúng tôi cùng ngồi nhìn những làn khói trắng mỗi lúc một mịt mờ hơn! 
Có lẽ họ không biết rằng bản thân đang đốt tuổi trẻ, đốt sức khỏe, đốt tiền, đốt thời gian…?

Chuyện cuộc sống 2: Vết bỏng pô xe máy

Phố đi bộ Bùi Viện về đêm đông nghẹt người lui tới. Tiếng nhạc ở các quán hai bên đường phát ra inh ỏi lẫn với tiếng người, tiếng xe chen vào. Chiếc xe máy “độ” với cái pô khá lớn, phát ra tiếng kêu dòn dã dừng lại. Đôi trai gái trẻ bước xuống.

Cả hai nắm tay nhau đi được vài bước như sực nhớ ra điều gì, cô gái quay trở lại xe. Cô mở cốp xe, lấy ra một cái khăn lau, trùm lên chiếc bô xe đang để hở. Chàng trai nhìn cô gái thoáng chút ngạc nhiên. Cô gái chỉ vào bắp chân của mình. Một vết sẹo phỏng pô xe lớn như nắm tay, nổi thâm đen giữa làn da trắng như sứ. Chàng trai như hiểu ý, mỉm cười nhìn cô gái dịu dàng. Cả hai lại vui vẻ nắm tay nhau đi vô quán.

Một sơ ý nhỏ của bạn có thể gây ra tai nạn cho người khác

Dòng người đi bộ về khuya ngày một đông hơn. Những chiếc xe máy đậu hai bên đường nếu pô còn nóng thì không ai biết để tránh được. Có lẽ cô gái ấy từng là nạn nhân của một vụ phỏng bô xe khi chen chúc ở phố đi bộ này.

Làm việc gì cũng cần phải có “tâm”. Đôi khi chỉ là việc bạn đi chơi và đậu xe bên đường?

Chuyện cuộc sống 3: Đừng bít đi “lối thoát hiểm” của đời mình

Bà già ngoài 70 tuổi ngồi ở góc đường khóc thút thít. Vài người đi qua tưởng bà lạc đường nên hỏi thăm. Nhưng bà khẽ lắc đầu, khóc mãi một lúc bà mới kể lại hoàn cảnh.

Ngày trước, bà có nhà ở quê. Nhưng bà chỉ có một cậu con trai duy nhất nên khi con lấy vợ, bà quyết định bán hết nhà cửa để vô Sài Gòn sống với con.

Thương con mỗi tháng thuê nhà ở thành phố tốn kém. Bà dốc toàn bộ tiền bán được căn nhà ở quê để cho con mua nhà.

Dù ở hoàn cảnh hay độ tuổi nào cũng đừng tự “bít lối thoát hiểm” đời mình

Rồi những ngày con dâu sinh con, bà tất bật với việc chăm cả dâu lẫn cháu. Nhưng tuổi già lẩn thẩn, bà thường quên trước, quên sau. Nấu món ăn theo kiểu ở quê nên con dâu thành thị không tài nào ăn được. 
Nhiều lần con dâu trách móc, nặng lời, bà chỉ biết khóc thầm chịu đựng.

Hôm qua do bất cẩn, bà làm cháu té ngã, con dâu mắng bà té tát. Bà khóc ròng, đi lang thang ngoài đường phố. Rồi bà hối hận nhận ra bây giờ muốn về nhà nhưng cũng không còn nhà để về? Bà tiếc nuối phải chi đừng bán căn nhà ở quê thì ít ra, bây giờ, bà vẫn còn một chốn để đi về. Khi chẳng may, con cháu có hắt hủi.

Cuộc sống luôn thiên biến vạn hóa. Lòng người cũng vậy. Vì thế mỗi người chúng ta luôn phải chừa cho chính bản thân mình một lối “thoát hiểm” trong đời. Dù bạn có ở bất cứ tuổi nào???

Chuyện cuộc sống 4: Sống để kiếm tiền?

Sáng sớm nào ở góc quán cà phê cóc bên đường cũng rộ lên tiếng cười đùa của một nhóm người bán vé số dạo. Trong nhóm có cả người lớn tuổi lẫn người khuyết tật. 

Họ dậy thật sớm. Tranh thủ trước giờ đi bán hơn một tiếng, họ ngồi cà phê, ngắm đường phố và cùng chuyện trò vui vẻ với nhau. Cứ chốc chốc nhấp ngụm cà phê, một bác lớn tuổi lại pha trò để cả nhóm cùng cười rộ lên.

Có thể chỉ chốc lát nữa thôi, từng người trong số họ sẽ đổ ra đường, bất kể nắng mưa để lao vào cuộc mưu sinh tất bật. Nhưng lúc này đây, nhìn họ thật thư giãn và nhẹ nhàng. Tận hưởng cuộc sống đơn giản theo cách của họ.

chuyện cuộc sống khi mải mê kiếm tiền
Không phải cứ có nhiều tiền, bạn mới có cơ hội tận hưởng cuộc sống

Khác với chị bạn của tôi. Chị làm chủ 2 tiệm kinh doanh thời trang. Nhưng ngày nào, hầu như vợ chồng con cái chị đều không có thời gian nhìn mặt nhau. 
Từ mờ sáng, chị đã lo dậy sớm đóng hàng, rồi tiếp khách, tư vấn cho khách qua điện thoại…Ngay cả khi ăn, chị cũng không thể buông điện thoại. Vì khách luôn hối giao hàng gấp. Câu cửa miệng của chị khi nói với chồng con luôn là: “Chờ em chốt đơn này đã…”. Lâu dần, mọi người đặt cho chị biệt danh “CHỊ CHỐT”. Với chị “thời gian đồng nghĩa là tiền bạc” nên không bao giờ có phút thư giãn, nghỉ ngơi.

Thật ra mỗi người chúng ta “sống là để kiếm tiền” hay “kiếm tiền để phục vụ cuộc sống”? Và không phải lúc nào hạnh phúc của con người cũng là do giàu nghèo quyết định phải không?

Chuyện cuộc sống 5: Nếu một ngày mọi thứ không như ý, em sẽ làm gì?

Mới sáng sớm, trời đã nóng như đổ lửa. Đường lại kẹt xe. Dòng người chen chúc nhau nhích từng bánh xe khó nhọc.

Anh dừng lại, gắn tai nghe điện thoại, nhanh tay bấm vào list nhạc yêu thích. Đôi chân anh khe khẽ lắc lư. Ngồi sau xe, em càu nhàu: “Giờ này mà anh còn nghe nhạc được sao? Sắp trễ giờ làm rồi.”. Phía sau, tiếng còi xe bấm inh ỏi hối thúc. Những ánh mắt trợn trừng tức tối.

chuyện cuộc sống khi gặp khó khăn
Nếu không thể thay đổi được hoàn cảnh thì mỗi chúng ta nên chọn cách thay đổi thái độ

Anh quay lại nhìn em, mỉm cười: “Không nghe nhạc thì làm gì được bây giờ? Em có thể làm cho trời hết nắng hay đường hết kẹt xe được không?”. Em im lặng, lúng túng vì điều anh nói.

Có những lúc, cuộc đời xô đẩy, chúng ta không thể thay đổi được hiện tại thì sao không chọn cách thay đổi tâm trạng thật vui vẻ? Vì những lúc đó em có tức giận, nhăn nhó, buồn phiền cũng đâu thay đổi được hoàn cảnh phải không?

Chuyện cuộc sống 6: Không đạp đổ “chén cơm” người nghèo!

Người chủ mới đến cho đập căn nhà cũ để xây mới lại. Càng về giờ trưa, tiếng đục đẽo lại càng rền vang khắp khu phố. Nhưng có điều lạ là ngày nào cũng đúng 3 giờ chiều, cánh phụ hồ lục tục kéo nhau về, trả lại không gian yên tĩnh cho con hẻm.

Chú Tư bán canh bún đầu hẻm đã hơn 10 năm nay. Còn nhớ ngày người chủ nhà mới, kéo toán thợ hồ đến xây nhà, chú không khỏi lo lắng. Vì xe canh bún của chú nằm cách căn nhà đang xây chỉ có 2 mét hẻm. Làm sao tránh được bụi bặm, cát vữa xi măng rớt xuống khi họ thi công? Ai còn dám ngồi ăn canh bún của chú?

chuyện cuộc sống về người giàu tử tế
Người chủ nhà đã không vì quyền lợi của bản thân mà đạp đổ chén cơm người nghèo

Nhưng cứ đến khi chú Tư đẩy xe canh bún ra đầu hẻm cũng là lúc nhóm phụ hồ cất dọn đồ nghề, ra về. Mới đầu, chú còn tưởng là “trùng hợp ngẫu nhiên”. Nhưng để ý hơn tuần nay, cứ giờ chú bán là họ nghỉ làm. Chú thấy lạ nên kéo tay một anh phụ hồ lại hỏi. Anh ta thật thà: “Chủ nhà biểu tụi tui nghỉ sớm để cho chú bán canh bún”. Chú Tư chưa hết ngỡ ngàng, hỏi lại như không tin: “Vậy còn tiền công của mấy chú?”. Anh phụ hồ cười toe: “Thì vẫn trả đủ chứ sao? Tại chủ cho nghỉ, chứ đâu phải tụi tui tự nghỉ ngang”.

Chỉ một ngày sau, câu chuyện về người chủ nhà tốt bụng đã lan truyền khắp khu phố. Ai nấy đều nghiêng mình ngưỡng mộ về nhân cách hiếm có của ông. “Tui có thuê mướn mặt bằng gì đâu. Chỉ buôn bán ngoài vỉa hè. Vậy mà họ vẫn chừa đường cho tui kiếm chén cơm”. Chú Tư gặp ai cũng luôn miệng nói mãi về người chủ nhà mới với sự biết ơn vô hạn.

Khi đụng đến…tiền là đụng đến…quyền lợi. Nếu ai đó sẵn sàng từ bỏ “quyền lợi” của họ vì “chén cơm” của bạn thì bạn đừng bao giờ nghi ngờ lòng tốt của họ?

Chuyện cuộc sống 7: Dành cả thanh xuân để làm gì?

Cô em làm kế toán chán ngán nói: “Hết tháng, em nghỉ việc. Em không chịu nổi bà sếp này nữa. Quá kinh khủng…”. Rồi em kể chuyện bức xúc ở công ty.

Khi anh giao hàng mồ hôi nhễ nhại, khệ nệ bưng lẵng hoa tươi xuống khỏi xe. Sếp em ra đón đầu ngay. Mắt chị rà tới lui những bông hoa. Chị phát hiện ra có 3 bông hồng bị dập cánh bên ngoài. Mặt chị sa sầm lại, yêu cầu anh giao hoa phải chở ngay lẵng hoa khác đến đổi.

Anh giao hoa lo lắng, hết lời năn nỉ: “Chị thông cảm, tại đường xa, trời lại mưa rồi gặp kẹt xe nữa nên em lỡ làm dập mấy bông hoa. Có gì, chị bỏ qua cho em…Giờ em chở về shop, xa như vậy, hư hết hoa. Chủ shop họ trừ lương…tội nghiệp em”.

chuyện cuộc sống về những người hay bới lông tìm vết
Thời gian của đời người ngắn ngủi và quý giá, vậy nên có đáng lãng phí cho những điều vụn vặt không?

Như cố gắng khắc phục lỗi của mình, anh ấy vội vàng nhặt bỏ mặt ngoài những cánh hoa hồng bị dập đi. Ba bông hoa ấy đã đẹp hơn, chỉ là hơi nhỏ hơn những bông hoa khác trên giỏ. Nhưng chị sếp nhất định không chịu lấy hoa. Sau một hồi xuống nước hết lời, cuối cùng anh giao hoa đành ngậm ngùi chở lẵng hoa về cho shop.

Chị ta tức tối khi điện thoại tới lui hàng chục cuộc nhưng chủ shop từ chối không bán hoa nữa. “Sau một hồi la lối. Bả bắt em chạy lùng sục khắp các tiệm hoa Sài Gòn. Chụp hình đủ các kiểu gửi cho bả…chỉ để chọn mua một lẵng hoa. Trước đó cả tuần, bả bắt em chọn tìm mẫu hàng chục shop hoa trên mạng. Em còn phải đến trực tiếp shop để “dặn dò” tỉ mỉ từ số lượng hoa, loại hoa, cho đến màu hoa…cho đúng ý bả”

Giờ em còn phải mất thêm thời gian làm phiếu thu, phiếu chi rồi phiếu hủy…chỉ vì một lẵng hoa sinh nhật khách hàng. Như “gãi trúng chỗ ngứa”, em tuôn ra hàng trăm nỗi bức xúc về sếp chỉ vì quá chú ý đến những việc tủn mủn, nhỏ nhặt. Cuối cùng, em kết luận hùng hồn: “Em chỉ muốn làm một kế toán bình thường nhưng không phải tầm thường như vậy”.

Chuyện cuộc sống 8: Em thấy mình đang như không “sống”!?

Dạo gần đây, cậu em trai họ rất lạ, thường trầm tư và ít nói hơn. Bỗng một lần ngồi cà phê, em nói một câu thật buồn: “Em thấy mình đang không… sống”. Nghe xong câu nói ấy, tôi không khỏi lo lắng, vì cứ nghĩ em đang bị gì đó…không ổn. Liệu là bệnh trầm cảm chăng?

Năm nay em đã 25 tuổi, ra trường mấy năm, em cũng không nhớ mình có “thanh xuân” hay không? Hành trình mỗi ngày là đến công ty làm rồi sau đó chạy xe về nhà. Xem ti vi hoặc lướt mạng rồi đi ngủ. Sáng thức dậy lại đến công ty. Vòng tuần hoàn cuộc sống nhàm chán ấy nối tiếp giống nhau đến nỗi vài năm trôi qua, giật mình nhìn lại, em không biết mình từng làm gì, nghĩ gì…? Không có gì để em nhớ và để em vui?

chuyện cuộc sống về người trẻ nhạt
Cuộc sống lặp lại nhàm chán khiến em nhận ra mình đang không “sống” mà là “tồn tại”

Em bảo bắt đầu nhận ra sự “không ổn” này khi một ngày có người bạn hỏi: “Hồi nhỏ cậu có thấy vui hơn khi lớn lên không?”. Em giật mình vì ngay cả tuổi thơ của mình, em cũng không nhớ gì. Đó là những ngày đến lớp học rồi về nhà cắm mặt vào ti vi hoặc máy tính. Có khi thì ra tiệm nét cày game. Em thừa nhận đã không có ký ức tuổi thơ.

“Em thấy mình đang tồn tại chứ không phải đang sống…”. Em lo sợ để tuổi trẻ trôi tuột qua bàn tay trong chớp mắt. Dù luôn cảm thấy cuộc sống quẩn quanh, nhạt nhẽo nhưng em lại không biết làm gì để thoát ra khỏi điều đó. Em sợ khi già đi, em thậm chí đã không nhớ được mình già như thế nào???

Chuyện cuộc sống 9: Chuyện con chuột chết trong nồi nước lèo

Chị thường hồ hởi khoe với người quen về quán hủ tíu của cô. Đã lâu rồi chị mới tìm được quán ăn vừa ngon, sạch sẽ, giá cả lại vừa phải. Nhưng mấy hôm nay rủ chị đến quán cô, chị lắc đầu, sợ hãi. “Thôi. Đừng ăn ở đó…Khủng khiếp lắm”.

Lúc trước, nghe chị kể, cô chủ quán thường nấu nước lèo bằng xương ống và các loại củ, nấm để nước ngọt tự nhiên. Tuyệt đối không dùng nhiều bột ngọt và đường. Vì theo cô, có hại cho sức khỏe người ăn.

chuyện cuộc sống thâm thúy
Sống lương thiện là sự lựa chọn và để làm được điều đó người ta phải không ngừng đấu tranh với chính bản thân mình

Nhưng lúc này giá rau củ tăng mạnh. Vậy là cô đành phải nêm thêm bột ngọt, thêm đường để nồi nước lèo không nhạt nhẽo. Quán ngay chợ nhưng lúc này trời mưa, chợ lưa thưa người đi. Quán ăn của cô cũng vắng khách theo. Thịt, tôm hai ba ngày, ế dồn lại.

“Bà ấy nêm nhiều bột ngọt, chị ăn tê cả lưỡi…Thịt, tôm ươn sình. Nhưng chuyện đó còn không đáng sợ bằng việc…”, chị rùng mình, diễn tả cái sự ghê sợ mà chị sắp kể ra.

Tờ mờ sáng, chị đi thể dục. Có con chuột cống chay băng sang đường. Chẳng biết sợ xe hay người, nó phóng ngay vào nồi nước lèo của cô. Bao nhiêu tiền vốn ở trong đó, chẳng lẽ lại đổ bỏ nồi nước đi? Cô vớt nhanh con chuột đã bị nước sôi luộc trụi húi lông, bỏ vào bịch nilon đen. Cô sai thằng con nhỏ ném vào thùng rác công cộng. Chuyện ấy, chỉ mình chị và thằng con của cô thấy.

Chị tự dặn lòng từ nay trở đi, không bao giờ ăn hủ tíu của cô nữa. “Hôm ấy, chị còn định sẽ nói cho mọi người biết chuyện con chuột. Nhưng rồi lại thôi…Vì thấy cô có hai đứa con nhỏ đang đi học. Cha mẹ già. Cả nhà sống nhờ vào quán hủ tíu ấy…”. Chị khẽ thở dài.

Muốn làm ăn lương thiện, tử tế, nó thuộc về sự lựa chọn của mỗi người. Mà đã là lựa chọn thì bạn luôn phải đấu tranh với chính bản thân mình. Và chiến thắng bản thân thì khó vô cùng phải không?

Chuyện cuộc sống 10: Nhờ gặp nghịch cảnh giúp chị đổi đời

Về quê chị, tôi không khỏi ngỡ ngàng trước hoàn cảnh của chị. Nhớ một buổi chiều, chị điện thoại than thở vừa bị mất việc. “Chị 34 tuổi rồi, trước nay chỉ biết làm việc nhà…Giờ tìm việc khó lắm”.

Rồi một ngày sau đó, chị xách ba lô đến gặp tôi, mếu máo khóc nói: “Mẹ chị bị tai biến nhập viện rồi. Chắc kỳ này chị về quê luôn”. Cuộc đời không ngừng dồn chị vào chân tường khi ít ngày sau, chị nhận được thông báo căn nhà của mẹ con chị thuộc đất quy hoạch, nhà nước thu hồi, không đền bù. 

chuyện cuộc sống ý nghĩa
Cuộc sống khó khăn đôi khi giúp người ta nghị lực hơn để thay đổi cuộc đời

Tôi không thể tưởng tượng nổi tương lai của chị sẽ ra sao? Ở tuổi băm, không chồng con, không nhà cửa, không việc làm và gánh nặng người mẹ bị tai biến liệt nửa người?. Hơn tháng sau, chị gọi điện khoe với tôi về sạp rau chị vừa thuê được ngoài chợ, sau khi mượn được ít tiền từ người quen. Rồi từ sạp rau ấy, chị bén duyên với anh trồng rau.

Khi cả hai anh chị gắn bó làm lụng, may mắn lại mỉm cười với chị. Chợ mới xây ngay trên nền đất căn nhà cũ. Chị là chủ cũ nên được chính quyền bán lại với giá chỉ 70 triệu đồng. Vay mượn lẫn dành dụm, chị mua lại được đất cất nhà rồi lấy chồng. Thương con gái vất vả, mẹ chị cũng nỗ lực tập vật lý trị liệu và nay đã tập tễnh đi lại được. 

Trước khi tôi về, chị vỗ vai khích lệ: “Nếu khi nào em gặp chuyện buồn trong công việc hay tình cảm, cứ nghĩ đến hoàn cảnh của chị. Em sẽ tin rằng đang có nhiều điều may mắn phía trước chờ em”. Tôi biết chị quên thêm câu: “ Nhưng bản thân phải không ngừng cố gắng…!”.

Blog Viết lách VN

CẢM ƠN BẠN ĐÃ ĐỌC
Nếu bạn thích bài này hãy chia sẻ:

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Bình Luận

XIN CHÀO! TÔI LÀ NGUYỄN NGA

Tôi viết thuận cả hai tay. Với tay phải, tôi yêu thích viết những câu chuyện tình yêu, hôn nhân, gia đình. Còn tay trái, tôi đều đặn viết bài Pr, tiếp thị, quảng cáo. Gọi tôi là nhà văn tiếp thị cũng không sai.

Muốn đọc truyện, hãy tìm tôi. Muốn tìm lại cảm hứng viết lách, hay kinh nghiệm viết, hãy thường xuyên ghé thăm Vietlachvn.com của tôi nhé!

Thông Tin Liên Hệ