-Đám tang của ai vậy chị?
-Có biết cái bà cụ “hay trang điểm” không? Đám tang bà ấy, nghe đâu mất đêm qua.
Chị bán tạp hoá không dám nói nhiều vì sợ mang tiếng xúc phạm người đã khuất.
Nhưng tôi nhớ ra bà cụ mà chị đang ám chỉ bằng ba từ “hay trang điểm”. Có một lần, chị đã kéo tôi lại và nói nhỏ to với giọng đầy mỉa mai:
-Em có thấy bà Tư nhìn kỳ cục không? Già chát mà ngày nào ra đường cũng đánh son phấn lòe loẹt, nhìn thấy ghê.
Tôi chỉ biết cười trừ, nửa đùa, nửa thật.
-Nhìn bà cũng dễ thương mà chị! Nữa già em cũng phải học hỏi…
Nghe thấy tôi trả lời, chị hàng xóm vội bỏ đi và không nói thêm lời nào. Tôi thì vẫn luôn nhớ hình ảnh bà cụ ấy với nước da nhăn nheo nhưng hai gò má luôn được đánh hồng rực còn đôi môi thì đỏ thắm nụ cười. Mỗi khi nhìn thấy hình ảnh bà cụ cười tươi rói, tôi lại cảm thấy cuộc sống trở nên nhẹ nhàng và dễ dàng hơn.
Ai bảo rằng người già, hay là người kém sắc thì không có quyền được trang điểm. Nếu việc trang điểm ấy khiến bản thân họ được vui vẻ, hạnh phúc hơn thì là việc nên làm chứ!?
Giờ thì bà Tư đã mãi mãi nằm xuống lòng đất nhưng tôi vẫn luôn nhớ về một người già vui vẻ, yêu đời, khuôn mặt luôn tươi tắn lớp son phấn!
- Đọc thêm chuyện cuộc sống ngắn
- Đọc thêm chuyện cuộc sống ngắn về gia đình, tình yêu trên Google Play