Một mẩu chuyện ngắn ý nghĩa về ứng xử của con cháu thời nay với người thân ruột thịt. Liệu công nghệ đang đẩy chúng ta xa nhau? Hay tại tình người ngày càng nhạt dần, dù cùng chung huyết thống?!
Người mẹ già gần 80 tuổi đang chạy thận mỗi ngày sức khoẻ một yếu dần. Sáng nay, sau khi nội soi, bà than mệt và bỏ ăn.
Mấy ngày ở chung phòng bệnh với bà cụ, ad không khi nào thấy cô con gái của bà kịp nghỉ tay. Khi thì chị bóp tay chân, khi xoa bàn chân, nâng lên, đỡ xuống, đổ bô vệ sinh thân thể cho mẹ… Bà cụ nhập viện gần tuần mới thấy đứa cháu ngoại ghé thăm.
Vừa bước vô phòng, cậu than liền: “Bệnh viện gì mà rộng, đi mệt muốn xỉu!”. Sau khi nhìn bà vài giây, cậu ngồi xuống ghế, móc điện thoại ra bấm, nhắn tin hay chơi game gì đó… Bà ngoại cậu quay mặt về phía cháu như muốn nói gì đó nhưng cậu cắm mặt vô điện thoại nên bà lại quay mặt vào bức tường. Cô con gái của bà cứ vừa vuốt tóc, vừa rờ gương mặt nhăn nheo của mẹ. Chốc chốc chị lại đưa tay quẹt nước mắt.

Trên ghế thằng con trai của chị đang gọi điện thoại cho bạn gái. Nó hướng camera điện thoại về phía bà và mẹ. Bên kia cô bạn gái hỏi: “Ai đây?”. Người mẹ vội quay mặt đi như sợ cô gái biết mình khóc!
Cậu con trai cầm điện thoại đi nhanh ra khỏi phòng. Giọng cậu trò chuyện cười đùa vui vẻ với cô gái ngoài hành lang dội vào, lẫn với tiếng sụt sùi của người mẹ và những hơi thở dốc khó nhọc của bà ngoại cậu…!?
Cậu thà “nói chuyện” với điện thoại chứ không thể dành chút thời gian ít ỏi nói vài câu với người bà đang sắp gần đất xa trời?
Nguyễn Nga