Chuyện Ổ Bánh Mì

by VietLachVn

Tôi vẫn thường ngưỡng mộ hai ông cháu ở căn nhà đối diện. Vì chiều nào, người cháu chừng 13-14 tuổi không “ôm” điện thoại mà thường ngồi trò chuyện vui đùa với người ông đã ngoài 80 tuổi. Nhưng một chuyện sáng nay làm tôi thấy buồn quá đỗi.

Chuyện là khu tôi ở đã bị phong tỏa hơn 1 tháng nay, do có nhiều ca dương tính với Covid. Từ đó, hai ­­ông cháu không được ra ban công ngồi nữa. Căn nhà của họ chỉ ngót nghét 20 m2. Nhưng tôi thấy trong đó có vài thế hệ cùng chung sống với nhau. Ngày nào cũng hơn chục con người chen chúc bịt khẩu trang ngay cả khi ở trong nhà.
Sáng nay, bỗng từ trong căn nhà ấy, tiếng cậu bé nhỏ vang lên thảng thốt.

-Ông thôi đi. Ông đánh mẹ cháu hả?

Liền sau đó là tiếng người phụ nữ(tôi đoán chắc mẹ cậu bé) quát tháo ông già.

-Tôi nói từ qua tới giờ mà ông không chịu nghe. Làm gì có ai bán bánh mì mà cứ bảo đi mua. Không có bánh mì. Ông nghe chưa?

Và sau đó đến tiếng ông già càu nhàu. Nhưng có lẽ vì tuổi cao sức yếu, vì giận, vì mệt…giọng ông nhỏ hơn tất cả, nghe không rõ.

Căn nhà ầm ĩ một hồi thì yên ắng trở lại. Qua khung cửa khép hờ, tôi thấy dáng ông lão thiểu não ngồi dựa ghế. Thấp thoáng là bóng dáng cậu bé nhỏ đi lại, cúi mặt, mang khẩu trang với cái lưng non nớt cong cong.

Cảnh ấy, trái ngược với hình ảnh của hai ông cháu tháng trước. Họ thường ra ban công ngồi hóng gió, đánh cờ hay ăn bim bim…cười đùa vui vẻ với nhau. Cảnh ấy thật khiến người ta chạnh lòng biết bao nhiêu.

Tại nhà chật khiến lòng người chật hẹp đi? Hay tại cô bán bánh mì đã nghỉ bán từ lâu? Hay tại con Covid đáng ghét đã và đang bào mòn tâm hồn người ta mỗi ngày!?

CẢM ƠN BẠN ĐÃ ĐỌC
Nếu bạn thích bài này hãy chia sẻ:

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Bình Luận