Lời nói đầu: Tuổi thơ dữ dội của đứa trẻ khi cha mẹ gửi về quê cho chú thím. Bữa cơm chan nước mắt và đòn roi thấm tận xương thịt. Câu chuyện xúc động hơn khi ở nơi tận cùng tình yêu thương của người lớn tàn lụi, những ngọn lửa tình bạn trong những đứa trẻ vẫn bừng sáng.
Trích đoạn chương 15: Nước mắt của Hương tàn(Tiểu thuyết Một đứa trẻ vừa chạy trốn khỏi tôi)
Tôi nghe tiếng chén bát rơi rớt xuống nền xi măng. Chị Heo và tôi núp ở sau hàng dâm bụt, nhìn trộm sang nhà nó. Trời nhá nhem tối, tôi và chị Heo không nhìn rõ mặt người. Chỉ thấy lờ mờ bóng một người đàn ông đang nắm tóc một người phụ nữ nhỏ bé.
-Quái, sao hôm nay thím con Hương lại lùn vậy?
Tôi lẩm bẩm.
-Là con Hương, không phải thím nó.
Chị Heo thì thầm.
Từ trong bếp, thím nó nói vọng ra.
-Đánh cho nó chừa thói ăn vụng.
Ông Tâm trỏ mặt con Hương, quát.
-Tao nói mà sao mày không nghe?
Bà Thái đi ra sân, tay chống nạnh, nhìn con Hương nhẻ nhói.
-Tao đã bảo bao nhiêu lần, đói thì xin tao cho ăn. Ai bảo mày đi ăn vụng?
Con Hương vừa quệt nước mắt, vừa nức nở.
-Cháu…không ăn.
Bà Thái gào to hơn.
-Mày không ăn thì ai vào đây ăn?
Con Hương thật thà.
-Cháu cho chị em con Heo.
-Cái gì?
Bà Thái gào lên.
-Đồ ăn của tao mà mày đem cho người ta?
Ông Tâm lao đên, định thụi một đấm vào mặt nó nhưng bà Thái đã xô ra.
-Để tôi. Hôm nay tôi phải đánh chết con này. Hèn gì bữa giờ tôi để ý đồ ăn cứ nhanh hết. Thì ra nó lấy đem cho mấy đứa ranh nhà ông Đớp.
Ông Tâm dửng dưng đi vô nhà. Bà Thái xỉa xói vào mặt con Hương.
-Đồ phản chủ. Mày muốn cho tao nghèo mạt hả?
Bà Thái tát bốp vào mặt Hương. Tôi và chị Heo cùng rùng mình, váng vất cơn đau chạy rần rần quanh má lên tận hai thái dương.
Con Hương quỳ sụp xuống, vừa khóc, vừa chắp hai tay vái lạy thím nó.
-Thím…thím…ơi! Thím…tha cho cháu đi. Cháu chừa rồi…từ nay cháu không dám…
Bà Thái quắc mắt nhìn nó, đay nghiến.
-Mày tưởng bố mẹ mày gửi cho tao nhiều tiền lắm hả? Tiền bố mẹ mày đưa còn không đủ cho cái mồm mày ăn. Mỗi tháng tao còn phải bù tiền vào. Bố mẹ mày ở thành phố sung sướng, đẩy cục nợ về đây cho tao.
Lần nào đánh chửi nó, bà Thái cũng chì chiết chuyện bố mẹ nó gửi ít tiền. Và lần nào nhắc đến bố mẹ, con Hương cũng khóc tức tưởi. Cơn khóc của nó như châm chọc nỗi bực tức trong lòng thím nó. Bà Thái rút một cành củi khô gần đó, phang tới tấp vào người con Hương.
-Thím ơi! Cháu lạy thím. Cháu chừa rồi. Thím đừng đánh cháu nữa thím ơi! Cháu chừa rồi, cháu sợ lắm rồi.
Con Hương chắp tay lạy, giọng van xin. Tôi ước gì thời gian quay lại, tôi sẽ không ăn mớ cá kho để con Hương không bị đánh đòn. Hình như chị Heo cũng đang ray rứt hối hận như tôi, đôi mắt của chị buồn ảo não. Chị là người đầu têu ra chuyện này.
Con Hương cứ quỳ mọp gối ở sân, khóc hưng hức. Chẳng biết khi khóc, nó có oán hờn cha mẹ sao lại gửi nó cho chú thím nuôi không? Hay nó đã kêu tên cha mẹ nó, nhắc nhở hai người ở thành phố xa xôi đừng quên nơi quê nghèo họ còn có một đứa con gái bé nhỏ côi cút bơ vơ. Nó cứ ngồi đó, khóc mãi, khóc mãi cho đến khi cạn hết nước mắt thì phải.