Lời nói đầu: Chạy…được xem như là giải pháp trốn thoát sự đói khát, cô đơn, tổn thương và cả cái chết…của những đứa trẻ.
Chương 1: Bầy ngựa hoang (Tiểu thuyết Một đứa trẻ vừa chạy trốn khỏi tôi)
Ngày…tháng…năm 1990
Ngày nhỏ, tôi luôn tự ví chị em chúng tôi là bầy ngựa hoang. Mỗi ngày khi mặt trời khuất dạng, đám ngựa hoang chúng tôi thường hoang mang sợ hãi. Vì đây là thời điểm nguy hiểm nhất trong ngày…
Chó sủa inh ỏi từ đầu xóm. Mỗi lần nghe tiếng chó sủa là năm chị em tôi trong tư thế chạy marathon. Đàn chó ấy giống như những chiếc chuông báo động, nhờ chúng mà chị em tôi biết ông bố say xỉn đang tiến về nhà ở khoảng cách bao xa.
Tiếng chó sủa dồn từng hồi một, kéo dài dai dẳng là khi bố tôi làng sàng ở đầu ngõ. Tiếng chó sủa dồn dập, giật ngược từng đợt, chúng vừa sủa vừa chạy nhặng lên là y như rằng bố tôi đã tiến sát vào nhà.
-Đái…đái..
Út khờ ú ớ trong cổ. Hai tay nó bụm lấy con cu, mặt nhăn nhó khổ sở. Không có chúng tôi cởi quần giúp thể nào nó cũng đái dầm dề ướt quần. Đã 6 tuổi nhưng Út khờ chỉ nói bập bẹ được vài từ. Nó cứ hết ú ớ lại lô bô, la ba những từ không ai hiểu nổi. Dù vui hay buồn thì gương mặt Út khờ vẫn ngờ nghệch, đôi mắt xếch kèm nhèm gỉ và luôn nhấp nhem nước.
Mẹ tôi than thở ngày mới sinh, nhà không có tiền mua than hơ mắt nên giờ lúc nào Út khờ cũng chảy nước mắt. Riêng bố tôi thì chửi rủa mẹ tôi uống thuốc phá thai bậy bạ nên mới sinh ra đứa con khờ khạo.
Chúng tôi trốn kín trong bốn góc vườn. Địa bàn đã chia rõ ràng, tôi ngồi im thin thít giữa một ụ mối cao, xung quanh là những bụi khoai môn cao nghều nghễu, lá lòa xòa che khắp mặt.
Chị Hồ luôn chọn cho mình một chỗ ấm cúng, đó là căn chòi nhỏ cuối vườn, lợp bằng lá chuối khô. Trước đó một tháng, bà chị ấy đã ép mấy đứa em khốn khổ phải băng đồng lội ruộng, kiếm rơm khô về thắt thành từng sợi thừng lớn. Sau đó chập chéo nhiều sợi thừng rơm vào nhau thành một tấm nệm rơm tự nhiên êm ái.
-Lũ đầu trâu, mặt ngựa ra đây cho ông hỏi tội?
Bố tôi rít lên.
(Còn tiếp)