Như thường lệ, 5 giờ 30 sáng, nhà chị đã bưng chiếc bàn nhỏ đặt trước nhà. Cô con gái nhỏ của chị chở theo đứa em trai sau, đạp xe tung tăng khắp xóm.
Chồng chị pha bình trà. Hai vợ chồng anh chị ngồi uống trà và nói chuyện. Thi thoảng, hai đứa con dừng xe đạp lại, nói gì đó với cha mẹ. Cả nhà anh chị cùng cười phá lên vui vẻ.
Từ nhiều năm nay, nhà chị có thói quen đi ngủ sớm và thức dậy sớm để cùng nhau uống trà. Chị bảo nhờ khoảng thời gian “vàng” ấy giúp các thành viên trong gia đình chị gắn kết với nhau. Chồng có đi đâu cũng biết đường về…nhà.

Ngày chị còn ấu thơ, ba mẹ chị đã rất hạnh phúc với khay trà chiều. Dù khi ấy gia đình chị rất nghèo. Nhưng ba mẹ chị đã sống vớ nhau đến già, không cãi vã cũng chẳng li thân, li dị.
Nhớ về tuổi thơ êm đềm nên khi lớn lên, chị muốn tạo dựng một mái ấm gia đình hạnh phúc như cha mẹ mình. Vậy nếu những đứa trẻ có một tuổi thơ bất hạnh khi sống trong gia đình không hạnh phúc thì phải làm sao chị? Chị cười nói: “Chính mỗi người phải tự tạo hạnh phúc cho mình…Vì hạnh phúc đôi khi không cần hình mẫu lí tưởng…”
Nguyễn Nga