Bạn lên thành phố lập nghiệp, cuộc sống khó khăn và có ý định gửi con nhỏ về quê nhờ ông bà, họ hàng…chăm nuôi dùm. Hoặc bạn làm việc bận rộn và muốn gửi con cho người quen để yên tâm đi làm. Bạn sẽ không biết được những đứa trẻ sẽ phải đối mặt với vô vàn sự tổn thương, bất hạnh khi không có cha mẹ bên cạnh.
LỜI NÓI ĐẦU
Một ngày trên đường phố TPHCM bạn bắt gặp nhiều đàn ông, phụ nữ ở các miền Bắc, Trung…vào TPHCM buôn thúng bán bưng. Các cặp vợ chồng ấy ở trọ chen chúc trong các khu nhà trọ ổ chuột. Họ đều trong độ tuổi có con nhỏ nhưng ngạc nhiên thay xung quanh họ không có một đứa trẻ nào? Vậy những đứa con biến đi đâu mất? Hay họ bị vô sinh?
Không. Những đứa trẻ ấy vẫn còn sống và ở những miền quê xa xôi với những người ông bà, cô, dì, chú bác…và số phận của chúng ra sao? THẢM RẤT THẢM. Đó là lí do tôi viết nên câu chuyện MỘT ĐỨA TRẺ VỪA CHẠY TRỐN KHỎI TÔI.
TÓM TẮT TRUYỆN:
Tôi là Ngố. Và tôi chỉ mới 8 tuổi, sống ở thập niên 90, ở một vùng quê xa xôi, hẻo lánh. Mẹ bỏ nhà đi. Tôi sống với người cha nghiện rượu, một đứa em út bị down, ba người anh chị tính tình lập dị, kỳ quặc.
Đó không phải là một gia đình, nơi tôi ở mỗi ngày tôi phải đối mặt với vô vàn khó khăn, nguy hiểm, khi vừa phải trốn tránh những cơn say rượu hung hãn bất thường của cha và cả những thói bắt nạt “đàn anh” của anh chị.
Khi không người lớn khơi gợi tình yêu thương thì sự tàn nhẫn, cái ác sẽ len lỏi trong tâm hồn mỗi đứa trẻ. Dù rằng chúng tôi cũng có những cuộc phiêu lưu kỳ thú khám phá thiên nhiên như chỉ có trên phim, một tuổi thơ có những giờ phút tự do tuyệt đối, có đầy ắp tiếng cười và tràn trề cả nước mắt. Tôi đối mặt với đói, cô đơn, cái chết…khi tôi chỉ mới lên 10 tuổi.
(Truyện dài MỘT ĐỨA TRẺ VỪA CHẠY TRỐN KHỎI TÔI-NGUYỄN NGA)