Dành cả thanh xuân để lãng phí thời gian quý giá cho những điều vụn vặt. Những điều không làm cho đời bạn tốt hơn hay xấu đi nhưng tâm trạng chắc chắn là tệ hơn.
Cô em làm kế toán chán ngán nói: “Hết tháng, em nghỉ việc. Em không chịu nổi bà sếp này nữa. Quá kinh khủng…”. Rồi em kể chuyện bức xúc ở công ty.
Khi anh giao hàng mồ hôi nhễ nhại, khệ nệ bưng lẵng hoa tươi xuống khỏi xe. Sếp em ra đón đầu ngay. Mắt chị rà tới lui những bông hoa. Chị phát hiện ra có 3 bông hồng bị dập cánh bên ngoài. Mặt chị sa sầm lại, yêu cầu anh giao hoa phải chở ngay lẵng hoa khác đến đổi.
Anh giao hoa lo lắng, hết lời năn nỉ: “Chị thông cảm, tại đường xa, trời lại mưa rồi gặp kẹt xe nữa nên em lỡ làm dập mấy bông hoa. Có gì, chị bỏ qua cho em…Giờ em chở về shop, xa như vậy, hư hết hoa. Chủ shop họ trừ lương…tội nghiệp em”.

Như cố gắng khắc phục lỗi của mình, anh ấy vội vàng nhặt bỏ mặt ngoài những cánh hoa hồng bị dập đi. Ba bông hoa ấy đã đẹp hơn, chỉ là hơi nhỏ hơn những bông hoa khác trên giỏ. Nhưng chị sếp nhất định không chịu lấy hoa. Sau một hồi xuống nước hết lời, cuối cùng anh giao hoa đành ngậm ngùi chở lẵng hoa về cho shop.
Chị ta tức tối khi điện thoại tới lui hàng chục cuộc nhưng chủ shop từ chối không bán hoa nữa. “Sau một hồi la lối. Bả bắt em chạy lùng sục khắp các tiệm hoa Sài Gòn. Chụp hình đủ các kiểu gửi cho bả…chỉ để chọn mua một lẵng hoa. Trước đó cả tuần, bả bắt em chọn tìm mẫu hàng chục shop hoa trên mạng. Em còn phải đến trực tiếp shop để “dặn dò” tỉ mỉ từ số lượng hoa, loại hoa, cho đến màu hoa…cho đúng ý bả”
Giờ em còn phải mất thêm thời gian làm phiếu thu, phiếu chi rồi phiếu hủy…chỉ vì một lẵng hoa sinh nhật khách hàng. Như “gãi trúng chỗ ngứa”, em tuôn ra hàng trăm nỗi bức xúc về sếp chỉ vì quá chú ý đến những việc tủn mủn, nhỏ nhặt. Cuối cùng, em kết luận hùng hồn: “Em chỉ muốn làm một kế toán bình thường nhưng không phải tầm thường như vậy”.
Sáng nay, đi bộ gần đến công viên, tôi chợt nhận ra mình mang giày mà quên vớ. Cũng định chạy bổ về nhà nhưng lại nhớ đến câu chuyện của em. Buổi sáng, trời đang đẹp, đường đang vắng, lòng đang vui thì tội gì vì một đôi vớ mà làm đổi thay tâm trạng. Vì xét cho cùng có “quên” hay “nhớ” mang một đôi vớ thì cũng đâu làm cuộc đời mình tốt hơn hay tệ hơn phải không?
Nguyễn Nga