-Đồ mất dạy. Mày dám ăn nói với người lớn vậy hả?
Giọng người phụ nữ hét vang, phá tan sự yên tĩnh của khu phố.
Khoảng ba cậu bé chừng 15 tuổi, dựng xe đạp trước nhà chị hàng xóm. Một cậu bé lớn tiếng, mặt cũng giận dữ:
-Giờ cô nói một tiếng…chừng nào mới trả giày cho con.
Người phụ nữ lạc giọng, cố hét lớn hơn.
-Mày đừng có mà hỗn. Về biểu ba má mày qua đây nói chuyện với tao!
Cậu bé gân cổ.
-Ba má tui…kiêu tui qua đòi giày đó. Bà không trả giày thì đền tiền đây.

Tới nước này, thằng nhỏ đổi sang xưng “bà” với “tui”. Chị hàng xóm giận tím ruột, bầm gan, chỉ tay vô mặt thằng nhỏ.
-Đồ con nhà mất dạy…Tao đáng tuổi má mày đó nha!
Thằng nhỏ cãi lại.
-Làm người lớn mà không biết giữ lời. Tui nói cho bà biết, ngày mai tui qua mà không có giày. Bà đừng có trách tui!
Cậu bé vẫy tay và hai cậu bạn cùng lần lượt đạp xe theo hắn ra về. Vài người phụ nữ xúm xít lại hỏi chuyện chị hàng xóm. Thì ra con trai chị mượn đôi giày của thằng bé đá banh. Giờ nghỉ giải lao, cởi giày ra, đi uống nước và làm mất giày. Khổ nỗi đó lại là đôi giày hiệu, nghe đâu ba mẹ cậu bé mới mua cho, giá hơn 3 triệu.
“Của đau con xót” nên cha mẹ cậu bé nằng nặc bắt con đi đến nhà bạn đòi cho được đôi giày hiệu. Nếu không đền giày thì phải đền tiền… Từ bạn học, giờ hai cậu bé không nhìn mặt nhau. Còn hai cha mẹ trước đây là hàng xóm giờ cũng cạch mặt nhau. Đó là khoản “phí”, họ phải trả cho một đôi giày hiệu…?
Nguyễn Nga
- Đọc thêm Câu chuyện cuộc sống, hạnh phúc, tình yêu
- Tải sách viết về những câu chuyện tình yêu, hôn nhân, gia đình