Banner

Mẹ Thọt [Câu Chuyện Cảm Động Về Mẹ]

by VietLachVn

Gần đến ngày 10/5(Ngày của mẹ), tôi lại nhớ câu chuyện cảm động về người mẹ của cậu bạn học cũ. Câu chuyện ấy đã từng lấy đi nước mắt của tôi.

Giờ đây, cậu bạn đã đứng trên đỉnh vinh quang của sự nghiệp, tiền bạc không thiếu nhưng luôn ôm trong lòng sự tiếc nuối không nguôi.

Mẹ của bạn bị tật ở chân, mãi ngoài 30 tuổi nhưng vẫn chưa lấy chồng. Thời ấy người ta hay gọi phụ nữ lớn tuổi chưa chồng là “ở giá”.

Rồi một người đàn ông góa vợ, lớn tuổi đã lấy bà làm lẽ. Không cưới hỏi linh đình, chỉ có mâm cơm ra mắt bà con, bạn bè.

Bà sinh được hai người con trai. Cậu bạn tôi là con trai lớn. Khi cậu vừa tròn 8 tuổi thì cha cậu bệnh nặng và qua đời. Mẹ cậu một mình bươn chải đủ nghề kiếm sống nuôi hai con ăn học. Bà không đi bước nữa.

Những năm tháng tuổi thơ, cậu bạn ấy không nhớ nổi đã bao lần đánh nhau với lũ bạn học. Cũng bởi tụi bạn mỗi khi thấy mẹ cậu là xúm nhau chọc ghẹo: “Ê bà thọt…bà thọt kìa!”. Rồi chúng nhại theo dáng đi của mẹ cậu.

Những lúc ấy, cậu không kiềm chế được cơn giận dữ, lao vào đánh nhau. Cậu hùng hổ tuyên bố sẽ “đánh chết” bất cứ đứa nào dám gọi mẹ cậu là “thọt”. Dần dà trong xóm, con nít đứa nào cũng sợ hãi, không dám chọc ghẹo mẹ cậu.

Người mẹ tật nguyền ấy đã làm mọi việc vất vả để có tiền nuôi con

Vì thương mẹ tần tảo sớm khuya nên hai anh em cậu luôn nỗ lực học tập thật giỏi. Cả hai đều đậu đại học loại ưu. Sau khi ra trường, hai anh em cùng kiếm được một công việc lương cao ngất ngưởng.

Khi ấy, cậu nghĩ đến việc đón mẹ ở quê vào thành phố để phụng dưỡng. Hai anh em đã dành dụm đủ tiền để mua nhà cho mẹ ở.

Nhưng cuộc đời chẳng bao giờ đẹp như truyện cổ tích. Chỉ ở với con trai được vài tháng thì mẹ cậu than đau bụng. Khi đưa mẹ đi khám, hai anh em bàng hoàng khi nghe bác sĩ thông báo mẹ bị ung thư giai đoạn cuối.

Những ngày đêm túc trực trong bệnh viện với mẹ, cậu luôn phải trốn vào nhà vệ sinh để lau nước mắt. Vì cậu sợ mẹ nhìn thấy cậu khóc sẽ đau lòng. Ngay khi sắp mất, bà vẫn không hề khóc than với con cái nửa lời. Bà bảo đã mạn nguyện vì hai anh em cậu nên người.

Cậu bạn ấy luôn ôm trong lòng niềm tiếc thương và day dứt mãi vì mẹ cậu ra đi đột ngột quá. Cậu không thể phụng dưỡng báo hiếu để bù đắp cho mẹ một đời lam lũ, nhọc nhằn nuôi anh em cậu nên người.

Nguyễn Nga

CẢM ƠN BẠN ĐÃ ĐỌC
Nếu bạn thích bài này hãy chia sẻ:

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Bình Luận

XIN CHÀO! TÔI LÀ NGUYỄN NGA

Tôi viết thuận cả hai tay. Với tay phải, tôi yêu thích viết những câu chuyện tình yêu, hôn nhân, gia đình. Còn tay trái, tôi đều đặn viết bài Pr, tiếp thị, quảng cáo. Gọi tôi là nhà văn tiếp thị cũng không sai.

Muốn đọc truyện, hãy tìm tôi. Muốn tìm lại cảm hứng viết lách, hay kinh nghiệm viết, hãy thường xuyên ghé thăm Vietlachvn.com của tôi nhé!

Thông Tin Liên Hệ