“Lan Chi bật khóc nức nở khi nghĩ về người bố quá cố. Từ một cô bé sống trong vòng tay bảo bọc của bố, một ngày cô mất tất cả. Cô như con chim ở lầu son bị đẩy ra bầu trời tự do nhưng đầy cạm bẫy, phải tự kiếm sống, khi bản thân không có một kỹ năng bay nhảy gì? Lan Chi tiếc nuối phải chi những ngày bố còn sống, cô nên tự học lấy kỹ năng sống sót một mình, khi chẳng may xung quanh cô không còn ai thân thiết.
Cô nhận ra cuộc đời không phải lúc nào cũng yên ả. Người ta phải học cách lướt trên những con sóng dữ ngay cả khi nó còn ở xa bờ”.
(Trích từ tiểu thuyết BÀ GIÀ ĐẾN TỪ ÂM PHỦ – tác giả Nguyễn Nga)
PS: Vào một ngày, khi ngồi trên xe cấp cứu trong nỗi sợ hãi và lo lắng đến tận cùng, bởi phải chứng kiến cảnh người em trai của mình trong cơn thập tử nhất sinh, Nguyễn Nga đã nghĩ đến làn ranh của sự sống và cái chết quá đỗi mong manh.
Khi ấy, chính tác giả nhận ra, cuộc đời mỗi người chúng ta, không phải lúc nào cũng phẳng lặng. Chẳng ai muốn sống cuộc đời đầy bão giông, bất hạnh nhưng làm sao biết trước được chữ “ngờ” của số phận sắp đặt đột ngột cho ta!?
Vậy nên ngay cả khi đời đang bình yên nhất, xin bạn hãy giữ tâm thế của một người tập “lướt sóng”, kể cả khi nó còn xa bến bờ cuộc đời bạn…
Tìm đặt sách in đã xuất bản của tác giả Nguyễn Nga TIÊN MẮC ĐỌA