Lời nói đầu: Những đứa trẻ luôn đối mặt với lũ yêu râu xanh ngay bên cạnh mà các em không hề hay biết. Và không phải đứa trẻ nào cũng đủ may mắn và đủ khả năng để tự bảo vệ chính mình.
Chương 1 (tt)
Tôi hét lên ầm ĩ. Tôi vẩy mạnh tay hất văng con rắn ra xa. Tôi sực nhớ đến chuyện thằng Tấn đi cắt cỏ dê, rắn trên cây rớt xuống cổ, nó lấy tay vẩy một cái. Hai dấu răng ghim vào tay. Mẹ nó tốn một mớ tiền cho ông thầy lang nếu không nó đã tiêu đời.
Tôi rùng mình, nhảy chồm lên trong hoảng loạn, đầu óc quay cuồng sợ hãi. Độp. Một cú táp giòn rụm. Tay tôi sẽ tứa máu và sau đó…tôi không nghĩ được thêm nữa. Tôi vừa chạy, vừa la hét.
Bất ngờ từ phía sau, một bàn tay nặng trịch ấn giữ vai tôi lại. Ngực tôi đánh trống liên hồi. Ánh sáng từ chiếc đèn pin đột ngột phóng ra, dội thẳng vào mặt tôi rồi tràn ra khắp toàn thân tôi.

-Ối dời! Con cái nhà ai giờ này còn ở đây?
Một tiếng cười khề khà vang lên. Cái giọng ồm ồm như loa rè. Không cần nhìn mặt, tôi cũng biết ngay đó là ông già Lai.
-Cháu…cháu…
Lưỡi tôi líu lại. Tôi không dám nói lớn vì tôi sợ con rắn sẽ nghe thấy và chạy đuổi theo sau.
Ông già Lai lại rọi đèn vào mặt tôi.
-Sao giờ này mày còn ở đây?
-Rắn…rắn…
Tôi chỉ tay về phía sau, miệng lập bập run rẩy. Gương mặt tôi nhăn nhúm, khổ sở. Ông già Lai rọi đèn pin về phía tay tôi chỉ.
-Ối dời! Tưởng gì…một con rắn cỏ.
Ông xì xì trong miệng, môi dưới hơi bĩu ra, vẻ dè bỉu. Rồi ông lắc lắc cái đầu, ra chiều không hài lòng.
-Nhỏ quá, không đủ sị rượu.
Ông lại xoay đèn pin rọi thẳng vào mặt tôi. Chói đèn. Hai mắt tôi nhắm tít lại.
-Mày ở đây làm gì?
Ông già Lai hỏi vẻ dò xét. Ánh đèn pin của ông bất ngờ sà xuống cổ tôi.
-Bố mày lại say rượu chứ gì?
Tôi nghe có tiếng cười the thé trong cổ họng ông. Tôi đứng im lặng, một nỗi lo lắng, bồn chồn tràn ngập khắp cơ thể. Toàn thân tôi bỗng rùng mình ớn lạnh. Trong chớp mắt, ông già Lai bế thốc tôi lên. Ông xiết chặt lấy người tôi. Tôi có cảm giác như những chiếc xương của mình đang kêu lên răng rắc. Ông còn áp gương mặt xù xì, thô ráp vào ngực tôi, hít hà, như thể tôi chính là dĩa đồ ăn đang bốc mùi thơm ngon. Bàn tay hộ pháp của ông lần sờ sau lưng tôi. Tôi khẽ nhăn mặt, giãy dụa. Những vết chai ở tay ông như những cái gai nhọn chích vào da thịt tôi.
-Bỏ cháu ra…bỏ ra…bỏ ra…
(còn tiếp)