Ở đây ai cũng gọi anh là anh ngốc bán vé số dạo. Anh khờ khạo, chậm chạp và hay quên.
Biết đầu óc anh có vấn đề nên nhiều người mua thiếu vé số không trả tiền. Số khác thì lừa chẻ, lấy bớt vé số, mấy gã xì ke thì cướp trắng trợn luôn.
Nhiều người khuyên anh nên đi xin tiền dễ sống hơn, không lo bị lừa gạt. Nhưng anh ngốc gãi đầu sột soạt, cười ngơ ngáo: “Em thích bán vé số, bán vậy vui mà”. Lần nào mời khách mua, anh cũng cười tươi và bán xong không quên chúc khách trúng số.
Có người bức xúc dùm anh: “Mấy đứa ác ôn đi lừa gạt người khờ”. Lúc ấy, anh chỉ cười xoà, gãi đầu: “Ai biểu mình ngu hơn người ta nên người ta mới lừa gạt được mình…Ráng niệm phật để kiếp sau được làm người thông minh”.
Không hờn giận, không căm thù những kẻ đã lừa cướp vé số của anh. Xem ra cuộc đời anh chẳng dằn vặt đau khổ bởi hỉ, nộ, ái, ố mà ngược lại còn thanh thản, an yên!
Nguyễn Nga