- Tiểu thuyết Việt Nam lấy bối cảnh cổ xưa, thời phong kiến cách đây 200 năm.
- Thể loại: Kỳ ảo, tình yêu, phiêu lưu, kỳ bí, bối cảnh cổ xưa
- Tên truyện: Tiên Mắc Đọa
- Tác giả: Nguyễn Nga
- Số trang: 340 trang
- Kích thước: 13.5 x 20.5 cm
- Bìa mềm
- Đơn vị phát hành: Viết Lách VN
- Nhà Xuất Bản Văn Học
- Kết truyện: Là sự kết hợp của 3 trong 1 kết SE + HE + OE
- Sách tiểu thuyết hay sâu sắc, ý nghĩa và lôi cuốn người đọc từng phút giây
Đọc các trích đoạn trong tiểu thuyết
Trích đoạn chương 14: Những kẻ hai mặt
“ Ba chiếc xe ngựa của chị em nhà Tình và Minh Tú chạy miệt mài đến bìa rừng thì trời đã tối mịt. Cả ba đành phải qua đêm trên xe ngựa.
Nhân cơ hội trời đêm lạnh lẽo, Minh Tú lại chỉ có một thân một mình, Tài mon men vén màn xe ngựa của Minh Tú, lân la hỏi chuyện làm quen nàng. Háo hức cầm trên tay chiếc áo choàng màu nâu, Tài nở nụ cười nhạt nhẽo, mở lời:
– Trời trở lạnh, nàng mau mặc áo ấm vào, kẻo đổ bệnh, ta biết phải làm sao giữa rừng núi hoang vu thế này?
Trước lời nói như rót mật vào tai của Tài, Minh Tú chẳng mảy may dao động. Đôi mắt to đen, sáng quắc của nàng đang rọi thẳng vào mặt Tài rồi từ cái nhìn lạnh lùng bỗng trở nên khinh bỉ.
– Anh không cần phải lo cho tôi đâu. Tôi tự biết chăm sóc bản thân mình.
Thoáng hụt hẫng hiện ra trong mắt Tài, khi nghe những lời nói cộc cằn của Minh Tú. Nhưng gã vẫn cố đấm ăn xôi, cười giả lả, giọng càng nịnh nọt hơn:
– Vậy ta ở ngoài đây, canh chừng xe ngựa cho nàng ngủ. Lỡ có sói dữ tấn công, ta sẽ bảo vệ nàng.
– Nếu chó sói xuất hiện, nói thật, tôi cũng không sợ bằng khi giở rèm cửa mà thấy mặt anh đâu!
Sắc mặt Tài tái đi. Lời nói của Minh Tú như những cú đấm, xoáy thẳng vào hai lỗ tai của Tài. Gã đứng nghệch mặt ra, cái miệng ngày thường hay đối đáp trôi chảy mà nay chỉ mấp máy không ra lời.
Tình nép ở phía sau xe, nghe bập bõm cuộc trò chuyện. Cô cố ý nói thật to cho Minh Tú nghe, bằng cái giọng trách hờ.
– Em trai ta khờ quá, chưa từng trải sự đời nên không hiểu được tâm ý con gái. Cô nương Minh Tú là con nhà gia giáo, làm sao đêm hôm khuya khoắt lại để cho đàn ông kề cận bên mình được. Tiếng dữ đồn ra, chẳng phải làm mất danh dự của nàng sao?
Trong khi Tài còn lừng khừng không chịu đi, gã vẫn đang cay cú, trước những lời thóa mạ của Minh Tú. Nhưng Tình đã kéo tay em trai đi về xe ngựa của mình. Cô ngọt nhạt hết lời vuốt ve cơn tự ái của Tài.
– Tao đã dặn rồi, Minh Tú không phải là loại con gái mà có thể dùng lời ngon, tiếng ngọt để cưa cẩm. Tuyệt đối, không được nhìn vào mắt cô ta, khi trò chuyện.
– Nhưng em nghĩ, em thích cô ta. Em nhìn vào mắt là mục đích muốn cô ta thấy được, tình cảm chân thành của em.
– Và cũng thấy cả mục đích sâu xa… muốn thăng quan tiến chức của mày.
Tình chép miệng, khẽ lắc nhẹ đầu với vẻ ngán ngẩm.
Bỗng Tài nảy ra một mưu kế. Minh Tú quá ỷ y vào thiên nhãn trời cho nên dám một mình dấn thân theo chị em Tình vào rừng. Tài sẽ thừa cơ hội này, ép cô ta phải thành thân với gã. Một khi gạo đã thành cơm để xem cô ta còn ra vẻ hống hách, làm cao được nữa không? Tài cười mỉm, đắc ý thổ lộ.
– Chỉ cần chiếm được sự trong trắng của cô ta thì dù có mười đôi mắt sáng cũng chẳng giúp gì được?
Tình nghiêm mặt, vội ngăn lại.
– Nó sẽ là vợ của mày nhưng không phải theo cách này. Mày biết cụ Bá có thế lực thế nào trong làng? Nếu con gái rượu của cụ có mệnh hệ gì, mạng mày còn không giữ được, đừng ở đó mà mơ mộng làm rể cụ.
Tài nhìn chăm chú vào mặt chị gái, cố hiểu được ẩn ý trong đôi mắt đang đầy những mưu tính của chị.
– Cứ làm mọi việc theo lời tao rồi mày với thằng Tiền, ai cũng sẽ có phần thưởng xứng đáng.
Tài vội cúi mặt, lí nhí vâng lời. Những lời mắng chửi của Minh Tú lại lởn vởn trong đầu, càng khiến gã hạ quyết tâm phải cưới cô cho bằng được. Gã nôn nóng nghĩ đến việc sẽ trả thù lại chính sự kiêu sa của Minh Tú, một khi cô về làm vợ gã”.
Trích đoạn chương 15: Cốt tiên
Trong lúc đi đào khoai rừng, Đức Phúc đã phát hiện ra dưới một tán cây cổ thụ rậm rạp, cách lều tranh vài trăm bước chân là nơi nương náu của cả dòng họ nhà kiến lửa. Những chiếc tổ kiến to đùng, nổi cả lên trên mặt đất, đen đặc những con kiến hung hãn, răng sắc nhọn lúc nào cũng há ra như chỉ chực tấn công kẻ thù dám xâm nhập nơi ở của chúng.
Đức Phúc cố tình cõng Đại đi lại gần tổ kiến nhưng gã không hề hay biết. Đại vẫn ung dung ngồi trên lưng anh, thi thoảng lại còn nhếch mép cười cợt khoái chí.
Càng đến gần chỗ đàn kiến trú ngụ, bước chân Đức Phúc càng nhanh hơn. Đại bắt đầu sinh nghi, có gì đó bất thường nhưng gã chưa thể đoán được ý đồ của Đức Phúc. Khi chỉ còn cách tổ kiến lửa to nhất, chừng một sải tay, Đức Phúc cố ý trượt chân, quăng ngã Đại trúng vào ngay giữa tổ kiến lửa. Còn anh nhanh nhẹn xoay người, lộn một vòng ra xa.
Tiếng kêu thét vang động cả khu rừng. Đại vừa cào gãi, vừa chạy nhanh ra khỏi tổ kiến đang trong cơn nộ khí xung thiên. Chạy được vài bước, Đại đứng lại, nhảy cầng cẫng, hai chân đạp bình bịch xuống đất, cố sức rảy những con kiến đang đeo bám dai dẳng khắp người.
Đức Phúc ôm bụng cười ngặt nghẽo, chỉ tay về phía Đại, hồ hởi khoe với Tiên Hạnh.
– Nàng xem, cháy nhà lòi mặt chuột rồi kìa! Đúng là phường lưu manh, chỉ giỏi lừa gạt cô nương ngây thơ như nàng thôi. Hắn đừng hòng qua mặt ta!
Tiên Hạnh đứng như chết trân, vì mọi thứ diễn ra quá bất ngờ. Bỗng luồng khói đen từ đâu trên những tán cây cao, ào ào đổ xuống đầu cô. Trong làn khói đen kịt ấy, Tiên Hạnh lại thấy Đại hiện ra vô cùng đáng thương. Hai chân Đại không đi được, ngồi dính chặt trên tổ kiến lửa. Đàn kiến bu đen khắp người, thi nhau cắn xé Đại. Còn phía trước, Đức Phúc đang đứng cười ha hả. Mặc cho Đại chắp tay van lạy, cầu xin Đức Phúc hãy cứu mạng nhưng anh vẫn tàn nhẫn lắc đầu, xua tay.
– Đồ ác độc. Anh không phải là con người!
Tiên Hạnh tức giận, thét vào mặt Đức Phúc. Cô cắm đầu chạy về phía con đường khói đen, nơi cô vừa thấy hình ảnh thảm thương của Đại. Trong đôi mắt nhòe nước, Tiên Hạnh chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải cứu Đại thoát khỏi tổ kiến lửa.
Trong khi chạy đi tìm Đại, một nhánh cây rừng sà thấp, móc vào chiếc khăn che mặt của Tiên Hạnh, lôi tuột nó xuống đất. Nghe tiếng bước chân thình thịch từ phía sau, tưởng Đức Phúc rượt đánh, Đại quay lại. Hắn sởn tóc gáy, khi thấy một khuôn mặt xấu xí kinh dị đang lao nhanh về phía hắn. Vừa bị kiến lửa cắn khắp mình mẩy lại thấy bóng người đáng sợ hơn cả bóng ma, Đại hoảng loạn, chạy thoát thân.