Đọc trích đoạn sách ám ảnh nạn đói 1945: “Nắm xôi cuối cùng”
“Đã quá trưa, bóng nắng chói chang chảy tràn qua cổng chợ, đám đông ăn xin rời đi ít nhiều, một số kẻ đói lả, không còn hơi sức để đi tiếp, nằm gục dưới đất. Bà Lưu cùng mẹ con chị Lị dần thấm thía cái đói khiến ruột gan cồn cào, chân tay rũ rượi đi.
Chõ xôi của người bán chỉ còn lại một vắt nhỏ chưa bằng nắm tay. Hai vợ chồng chị ta vẫn cố nán lại, đợi thêm vị khách cuối cùng nữa, trước khi dọn hàng ra về. Tự dưng trong khoảnh khắc ấy, bất chợt trong đầu bà Lưu lóe lên ý định “ăn cắp xôi”. Từ lồng ngực bà nổi trống thùng thùng, nỗi sợ hãi dồn dập kéo đến.
Khi vừa dậm dựt bàn chân, bà Lưu nghe tiếng đòn gánh vun vút bên tai. Phía trước gánh xôi, người đàn ông mặt đỏ bừng tức tối phang gậy lia lịa vào ống chân một đứa trẻ ăn mày. Ông ta luôn miệng chì chiết: “Ăn cắp… ăn cắp này… chừa… chừa nhé!”. Bà Lưu cố mở mắt thật to thì thấy một vật nhỏ như tấm giẻ lau màu đen đang khẽ cựa quậy trên nền đất ẩm ướt.
Không thấy đứa bé ăn cắp xôi động đậy nữa, chị vợ sợ hãi, vội nắm đòn gánh của chồng cản lại. Trước khi nhấc đôi quang gánh lên, chị ta vét lấy nắm xôi còn lại trong chõ, thoáng chút ngần ngại rồi cúi xuống giúi vào tay đứa trẻ vừa bị đánh đòn vì tội ăn cắp đang nằm thở hoi hóp.
Từ bên trong đám đông ăn mày, có một đôi vợ chồng xấp xỉ tuổi chị Lị cố nhấc từng bước chân thật nhanh. Họ xốc đứa bé dậy nhưng lay mãi nó vẫn nằm bất động. Tiếng người đàn bà òa khóc tức tưởi gọi to: “Con ơi là con…! Khổ thân con tôi quá…! Đây xôi này… con ăn đi con ơi!”. Người mẹ gắng sức cạy mở những ngón tay tí hon, cáu bẩn của đứa bé còn giữ rịt nắm xôi trong lòng bàn tay lạnh ngắt. Từ đôi mắt nhắm chặt, một ít nước mắt nhiễu xuống vành tai nó. Hai vợ chồng họ mãi một lúc mới lôi được nắm xôi ra khỏi tay cậu con trai nhỏ đã mất. Họ cùng chia nhau những hạt xôi, ngồi ăn trong hai hàng nước mắt nghẹn ngào, bên cạnh xác của con”…
(Trích từ sách ám ảnh nạn đói 1945 “Ngẩng mặt thấy trời xanh – tác giả Thiên Mỹ”. Sách dự kiến xuất bản vào cuối năm 2025)
Phân Tích Trích Đoạn Gây Ám Ảnh
Năm 1945. Nắng trưa như đổ lửa.
Cổng chợ vật vờ những thân người đói lả, gục ngã. Ruột gan cồn cào. Cái đói mài mòn cả danh dự, đẩy ý nghĩ “ăn cắp” vào đầu người mẹ khốn cùng là bà Lưu.
Rồi tiếng đòn gánh oan nghiệt. Đứa trẻ ăn mày bị đánh, chỉ vì nắm xôi nhỏ nhoi. Nằm đó, như tấm giẻ rách, khẽ cựa quậy.
Chút lòng trắc ẩn chợt đến. Người vợ dúi vội nắm xôi còn lại vào bàn tay bé nhỏ.
Nhưng đã muộn. Đứa trẻ đã tắt thở.
Trên nền đất ẩm ướt, tay em còn nắm chặt xôi.
Cha mẹ em, bên xác con, chia nhau nắm xôi ấy. Nước mắt hòa những hạt cơm đắng chát.
Đây không chỉ là trích đoạn. Đây là một lát cắt xé lòng từ Nạn đói kinh hoàng năm 1945. Là bi kịch ám ảnh mang tên Đói. Là sự sống mong manh bị nghiền nát dưới chân. Cái đói phải chăng đã bào mòn lòng thương cảm, xóa đi cả lòng tự trọng, phẩm giá của con người!? Những độc thoại nội tâm của nhân vật như nói hộ nỗi lòng của người dân khi rơi vào bước đường cùng quẫn. Họ vừa phải đấu tranh sinh tồn và cả giữ lại phẩm chất lương thiện trong tim.
Trích đoạn này chỉ là một mảnh ghép nhỏ.
Toàn bộ cuốn sách ấy là bức tranh rộng lớn, chân thực và tàn khốc về những phận người trong cơn đói khát tột cùng. Về lòng người giữa lằn ranh sinh tử. Về những gì chúng ta không bao giờ được quên.
Hãy tìm đọc.
Để hiểu. Để day dứt. Để thấy lịch sử không chỉ có con số.
Tái bút:
Sau khi viết xong những dòng này, tôi lặng người. Ngoài ô cửa kính quán cà phê, nắng vẫn chói chang, xe cộ qua lại tấp nập, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Nhưng tôi biết, trong quá khứ xa xăm, có những con người đã phải trải qua những nỗi đau tột cùng.
Tôi viết cuốn sách này, không phải để khơi lại nỗi đau, mà để mỗi người trong chúng ta hiểu rằng, dù trong hoàn cảnh nào, con người vẫn có thể tìm thấy sức mạnh để vượt qua. Và dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chúng ta vẫn phải trân trọng những gì mình đang có.
Quý bạn đọc quan tâm đến cuốn sách ám ảnh nạn đói 1945 được phát hành khi nào, vui lòng xem thông tin tại đây.
#tacgiathienmy#vietlachvn#tieuthuyet#ngangmatthaytroixanh