Banner

Truyện ngắn gia đình: “BI KỊCH KHI CON CÁI LÀM CHỦ CHA MẸ”

by VietLachVn


Ngày…tháng…năm… nhà anh A

– Ba đến đón con đi!

Giọng đứa con gái hối thúc, anh à…ừ…để con đừng nổi cáu. Con gái anh đã sắp lên cấp 3 nhưng vẫn như một đứa trẻ, luôn nổi giận đùng đùng, mỗi khi anh làm trái ý nó.

Ngoài trời, mưa xối xả, gió xoáy từng cơn. Anh dẫn chiếc xe máy ra khỏi tiệm sửa xe, bộ quần áo còn lem dầu nhớt. Thoáng ngập ngừng, anh lấy điện thoại ra gọi cho con gái.

– Mưa quá con ơi! Đợi ba xíu!

– Ba nhanh lên đó! Bạn con, ba mẹ tới đón hết rồi!

Bên kia, cô bé nói như thét vào tai người cha. Mặc cơn mưa như máng xối đổ nước lên người, anh vơ vội chiếc áo mưa, phóng xe ra đường trong tiếng gió phần phật.

Ngày…tháng…năm nhà chị B

– Con muốn ăn sườn ram!

Cậu con trai chừng hơn 10 tuổi mặt mày bí xị, khi mẹ dọn mâm cơm ra ê hề đồ ăn, chỉ là thiếu món mà cậu yêu thích. Chị xuống giọng như năn nỉ con.

– Ăn đỡ bữa nay đi, mai mẹ làm sườn ram cho con!

– Không ăn đâu!


Thằng nhỏ ngúng nguẩy, bỏ lên phòng ôm iPad. Người mẹ đi tới, đi lui bên mâm cơm, gương mặt lo lắng. Chị cầm chén cơm lên và được mấy miếng, lại bỏ xuống mâm, mặt cứ ngóng lên phòng con trai. Chị đứng lên, khoác vội chiếc áo, tất tả chạy ra ngoài, tìm cho bằng được món sườn ram để con trai đừng bỏ bữa.

Mà chị có rảnh rỗi gì cho cam, từ mờ sáng đã ra chợ quần quật bên sạp rau, mãi trưa trật mới về nhà, cặm cụi trong bếp nấu đồ ăn cho con.

Mấy nay, cái chân chị bị dãn tĩnh mạch đau thốn, chị đi lên xuống cầu thang khó khăn hơn. Chừng hơn 30 phút vã mồ hôi trong bếp, cuối cùng chị cũng có món sườn ram cho con.

Nhưng chị gọi mãi, không thấy cu cậu trả lời. Chạy vào phòng thì thằng bé đã ngủ khò khò. Lay con dậy ăn cơm, thủ thỉ bảo đã có sườn ram, nó nổi cáu.

– Giờ con không muốn ăn nữa, con chỉ muốn ngủ thôi!

Chị lại nhè nhẹ khép cửa phòng cho con, rón rén đi ra.

PS: Có lẽ thời đại ngày nay, mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái đã khác ngày xưa phải không các bạn?

Tôi nhớ ngày nhỏ, mỗi khi tôi theo cha mẹ sang nhà bà con xa chơi. Dù tôi có bụng đói cồn cào, người vô cùng mệt mỏi thì khi cha mẹ tôi đang rôm rả chuyện trò với bà con, tôi chỉ biết đứng tựa cửa kiên nhẫn chịu đựng, chờ đợi. Tôi chưa bao giờ dám quạu quọ, hối thúc cha mẹ nửa lời…Chỉ khi nào, cha mẹ tôi quyết định đi về, tôi mới lẳng lặng đi theo sau họ.

Cái thời mà cho đến tận khi về già, cha mẹ tôi vẫn mãi là những “ông bà chủ” thật sự trong lòng các con. Nhưng có lẽ thời nay phải chăng con cái đang “làm chủ” cha mẹ!?

Tác giả Nguyễn Nga

CẢM ƠN BẠN ĐÃ ĐỌC
Nếu bạn thích bài này hãy chia sẻ:

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Bình Luận

XIN CHÀO! TÔI LÀ NGUYỄN NGA

Tôi viết thuận cả hai tay. Với tay phải, tôi yêu thích viết những câu chuyện tình yêu, hôn nhân, gia đình. Còn tay trái, tôi đều đặn viết bài Pr, tiếp thị, quảng cáo. Gọi tôi là nhà văn tiếp thị cũng không sai.

Muốn đọc truyện, hãy tìm tôi. Muốn tìm lại cảm hứng viết lách, hay kinh nghiệm viết, hãy thường xuyên ghé thăm Vietlachvn.com của tôi nhé!

Thông Tin Liên Hệ