Truyện ngắn tình yêu buồn sâu sắc
- Tác giả: Nguyễn Nga
- Tên truyện ngắn tình yêu: Yêu đơn phương
- Thể loại: Chuyện tình yêu thầm, lãng mạn, xúc động, khắc cốt ghi tâm từ thời thanh mai trúc mã.
- Định dạng: Epub, ebook truyện ngôn tình đọc trên điện thoại, kindle, máy tính…
- Đọc thêm nhiều tiểu thuyết tình yêu, truyện ngắn ngôn tình trên Blog Viết Lách VN.
- Bạn đã từng yêu chưa? Hay bạn chưa bao giờ yêu? Dù đã hoặc chưa trải qua những chuyện tình cảm lãng mạn, bạn cũng nên đọc truyện ngắn tình yêu này.
- Câu chuyện tình cảm về mối tình đầu nhiều sóng gió nhưng vô cùng mãnh liệt và sâu đậm giúp bạn nhận ra và tìm kiếm được một tình yêu chân thật giữa cuộc đời xô bồ.
- Bạn sẽ đủ sáng suốt để nhận ra đâu là tình yêu và người yêu phù hợp với mình.
- Đọc thêm nhiều truyện ngắn tình yêu buồn đơn phương cô bạn thân, thầy trò, cậu bạn đồng nghiệp, tình cảm học trò trên Google Play của nhiều tác giả khác.
Tóm tắt nội dung và đoạn trích của truyện ngắn
- Một chàng trai sinh ra và lớn lên ở quê yêu thầm cô bạn thân gần nhà. Tình yêu chưa kịp thổ lộ thì anh chàng đau đớn biết tin cô bạn thân của mình có bầu. Ai là tác giả của cái thai ấy? Và liệu anh có từ bỏ tình yêu hay sẽ làm gì để giúp cô bạn của mình vượt qua thị phi tuổi mới lớn. Câu chuyện đã nhận về hơn 500 đánh giá-4.5 sao của bạn đọc.
- “Chiếc thuyền đủng đỉnh trôi trên bờ kênh, lục bình san sát rải màu tím ngát cả dòng nước. Bình ngồi lặng lẽ trên thuyền. Thi thoảng, con thuyền nhỏ tròng trành chao đảo. Mỗi lần ngồi trên chiếc thuyền này, kỉ niệm tuổi 16 lại ùa về.8 năm trước, trong một đêm trăng sáng, cả bờ kênh này cũng chen chúc những đóa lục bình. Cô nghe tiếng anh chàng hàng xóm gọi ý ới. “Bình ơi! Trăng lên rồi, đi bắt đom đóm không?”. Bình nghĩ thầm: “Đúng là thằng khùng. Trăng sáng mà rủ người ta đi bắt đom đóm. Thằng này bệnh mà dấu nè”, Bình ngoe nguẩy đi vào nhà. Mặc gã hàng xóm đứng ngẩn tò te bên hàng bông bụt. Cái thằng ngày ngày “thả diều, đá bóng nắng cháy giữa đồng”, Bình thấy quá quen thuộc.
- Đôi khi ở cạnh hắn, cô cứ ngỡ hắn và cô cùng một phái. Cái cảnh hắn mặc quần đùi, cởi áo chạy tưng tưng, cô trông thấy như cơm bữa. Bình nhớ những ngày đầu hắn mới dậy thì. Giọng nói ồm ồm như loa bị rè, da mặt sần sùi như da cóc, mụn cám, mụn bọc đua nhau nở rộ. Có thời gian thấy Bình đứng gần là hắn tự ý xích ra xa cả chục mét. Suốt một tuần liền như vậy, cô gạn hỏi thì chỉ nhận được những cái lắc đầu nguầy nguầy của hắn.
- Bình túm cổ áo được một thằng oắt con trong nhóm “bằng hữu” của hắn, gã làm ra vẻ quan trọng, ghé sát tai cô thầm thì: “Thằng Hưng nó bị…”. Cả đám bạn quanh gã bật cười. Gã oắt con xấu hổ chuồn ngay. Một tên trong nhóm gào lớn. “Hoàng tử bé của nó giờ đã lớn, không có tiền mua quần nhỏ mặc, cái đó…cứ phập phồng nên nó sợ con gái nhìn thấy”. Đám choai choai tụi nó cười sằng sặc. Bình đỏ mặt, trốn chạy những cái nhìn. Lần đầu tiên nó ngượng ngùng trước đám bạn cùng trang lứa. Nhưng cái khoảng cách tuổi dậy thì đó vẫn không thể ngăn được hai đứa bày những trò nghịch ngợm của tuổi thiếu niên”…