Đêm nào, anh cũng lang thang khắp các quán xá, đàn đúm cùng bạn bè, không cà phê thì bia bọt. Như thường lệ, cứ đến 11 giờ đêm, anh đều đặn nhận được cuộc điện thoại từ mẹ với câu hỏi quen thuộc: “Về chưa con?”
Biết mẹ chờ cửa, dù cuộc vui có tưng bừng đến đâu, anh cũng tranh thủ sắp xếp thời gian trở về nhà, khi mẹ gọi. Vì anh biết, nếu đêm nào anh không về thì mẹ sẽ lo lắng không ngủ. Chàng trai ngấp nghé tuổi 30 độc thân vẫn mãi là “đứa trẻ” trong lòng mẹ.
Rồi một ngày, anh uống đến say mèm. Tay anh cầm chặt điện thoại, anh chờ đợi cuộc gọi của mẹ. Anh chờ mãi, chờ mãi cho đến khi thời gian đã chuyển từ khoảnh khắc đêm qua ngày, tối rồi lại sáng nhưng điện thoại của anh vẫn không đổ chuông. Không một cuộc gọi nhỡ nào của mẹ.
Anh cầm chiếc điện thoại lên, nhìn màn hình trống trơn. Nước mắt anh rơi lã chã. Mẹ anh bị bệnh đã mất hơn nửa năm nay. Vậy mà đêm nào, anh cũng vẫn giữ thói quen trông chờ điện thoại của mẹ. Cảm giác đơn độc, chênh vênh, mất phương hướng cuộc đời với anh lại chính là khoảnh khắc sau những cuộc vui tàn đêm, chẳng còn nghe giọng nói quen thuộc của mẹ khi thì hối thúc, lúc trách mắng, có khi lại nhắc nhở anh, mau chóng trở về nhà.
Đồng hồ điểm 4 giờ sáng. Anh đứng dậy, thất thểu bước ra ngoài. Quán xá vắng tanh, chỉ còn anh và chú bảo vệ đang ngủ gà gật.
Thi thoảng trên đường phố, có vài chiếc xe rú ga qua lại. Anh vẫn cầm khư khư điện thoại trong tay, nước mắt vẫn rơi, miệng vẫn thì thầm gọi: “Mẹ đâu rồi, mẹ ơi?”. Có lẽ anh vẫn còn say men của cuộc vui quá chén đêm qua nên vẫn chưa nhớ ra…mẹ đã mất…!
Trích từ tập truyện ngắn chưa xuất bản!
- Đôi khi bạn muốn nói hay viết về một điều gì đó nhưng bạn cứ ấp úng và không thể diễn đạt thành lời. Đó là bởi vốn từ của bạn ít nhiều hạn chế, hãy bổ sung ngôn từ tiếng Việt hay và sắc sảo bằng việc đọc những cuốn sách thuộc thể loại văn học, link đặt ở đây.
- Yêu thích những câu chuyện phiêu lưu kỳ bí, những triết lý sống đậm chất triết học phương Đông, đừng bỏ qua cuốn tiểu thuyết lôi cuốn và ý nghĩa của tác giả Nguyễn Nga: TIÊN MẮC ĐỌA.