Tôi đang dẫn cậu em trai nhỏ đi bộ như thường lệ thì bỗng có tiếng người phụ nữ gọi với từ sau.
– Con ơi! Con! Con ơi!
Một người đàn ông chở theo một người phụ nữ, tấp xe vội vô lề.
Người phụ nữ mở vội khẩu trang, đi nhanh lại phía em trai tôi, bà cứ nhìn chăm chăm vào mặt thằng nhỏ, đoạn bà quay sang tôi.
– Đây là em trai của cô hả?
Tôi khẽ gật đầu, vẫn chưa biết có chuyện gì khiến người phụ nữ này cứ nhìn em tôi bịn rịn, chốc chốc lại đưa tay lên lau hai hàng nước mắt.
– Cho cô ôm em trai con một chút nhé! Nó giống con trai của cô quá!
Em trai tôi thuộc hội chứng Down, một số người vẫn gọi là bị thiểu năng. Những người thuộc hội chứng này, có gương mặt, vóc dáng và tay chân đa phần hao hao giống nhau. Ngày nhỏ, tôi cũng nhớ không biết bao nhiêu người đã nhìn lầm là con ông nọ, bà kia mỗi khi em tôi đi lạc.
– Con trai cô mới mất được 2 tháng, nhìn thấy em trai cháu, cô nhớ nó quá!
Nước mắt bà đổ dài khắp mặt, người phụ nữ ấy khóc ngất như một đứa trẻ. Bà ôm chặt lấy cậu em nhỏ của tôi vào lòng, vuốt ve đôi má bầu bĩnh của nó.
Người đàn ông( có lẽ là chồng bà) đi lại, vỗ nhẹ vào vai, kéo tay bà ra, nhỏ nhẹ.
– Về thôi mình ơi!
Ông quay về phía tôi, giải thích.
– Từ bữa thằng nhỏ mất đến giờ, ngày nào bả cũng khóc, tui phải chở bà đi ra đường cho khuây khỏa. Mà cứ thấy đứa nhỏ nào có mặt khờ giống con tui là bả bắt dừng xe cho bả lại ôm một cái để đỡ nhớ con!
Ngồi sau xe máy, người phụ nữ ấy vừa quệt nước mắt, vừa đưa tay lên vẫy chào em trai tôi đầy lưu luyến.
Trên đời này, không gì thiêng liêng hơn tình mẫu tử, dù đứa con ấy sinh ra có khiếm khuyết thì tình yêu thương người mẹ dành cho con vẫn luôn vẹn nguyên phải không các bạn?
Tác giả: Nguyễn Nga
Đặt mua ebook bản quyền truyện ngắn, tiểu thuyết về tình yêu -hôn nhân – gia đình, chuyện cuộc sống của tác giả Nguyền Nga.
Đặt sách in tiểu thuyết của tác giả Nguyễn Nga tại đây.