#1
Đứa con nhỏ chưa đầy một tuổi cứ khóc ngằn ngặt mãi không nín. Dù đôi tay mỏi rã rời nhưng chị vẫn không thể đặt nó xuống giường được. Chị cố dỗ dành, bày trò đủ cách nhưng suốt buổi, con vẫn không chịu bú sữa, chỉ chực khóc. Nhìn con, chị ứa nước mắt.
Chị định gọi điện thoại cho chồng nhưng cơn ghen âm thầm khiến chị ấm ức mãi không quên. Đêm qua, chị tình cờ nhìn thấy tin nhắn của một cô gái lạ gửi cho anh. “ À anh ơi…!”, chị lộn ruột lên bởi chỉ đọc được một đoạn tin nhắn ngắn ngủn trên màn hình điện thoại. Anh cài mật khẩu, chị không tài nào mở được để đọc cho hết đoạn sau. Suốt đêm bồn chồn, chị không tài nào chợp mắt.
Mỗi lần thấy anh vội vàng chạy ra ngoài nghe điện thoại, lòng chị lại nhen nhóm những nỗi hoài nghi. “Hay anh đang cặp bồ…?”. Chị cố xóa đi những tưởng tượng không đứng đắn cho chồng.
Nhiều lần, anh nổi cáu giải thích: “Khách hàng này quan trọng lắm, trong phòng con khóc to như vậy, anh phải ra ngoài mới nghe được”.
Biết chồng làm nghề bán hàng, chạy doanh số nên tin nhắn điện thoại của khách hàng đổ dồn liên tục đêm ngày. Dù chưa một lần bắt được chồng tăm tia cô nào nhưng chị vẫn không sao an lòng, nhất là mỗi khi đọc hay nghe được đâu đó, chuyện đàn ông thích ra ngoài mèo mả gà đồng.
Mỗi ngày ở nhà ôm con vò võ trong bốn bức tường, chị lại càng hay suy nghĩ vẩn vơ: không biết giờ này chồng ở đâu, làm gì, đi với ai…!?
Những cơn ghen âm ỉ trong tim, cùng bao lo âu căng thẳng khi ở cữ chăm con nhỏ, bào mòn người chị còn một nắm. Mặt mày nhàu nhĩ, dáng đi thất thểu, trông chị thân tàn ma dại khiến người thân, bạn bè giật mình, không nhận ra. Với chị, mỗi ngày trôi qua lại tràn ngập lo sợ, với những nỗi buồn không biết gọi tên…Chị đau khổ trong lòng mà chẳng thế trút bầu tâm sự với ai được?
#2
Ngôi nhà của cô quanh năm phủ đầy hoa giấy rực rỡ từ dưới đất lên tận sân thượng, mỗi ngày, luôn văng vẳng tiếng chim hót ríu rít vui tai. Chồng làm thầu xây dựng, đi công trình biền biệt nhưng nhìn tổ ấm của mẹ con cô, ít ai nghĩ thiếu vắng người đàn ông.
Mờ sáng, trong căn nhà ấy lại phát ra tiếng nhạc tập thể dục nhịp điệu sôi nổi. “Dáng cháy quá hen…”. “Gái hai con trông mòn con mắt…”. Mỗi lần, cô ra chợ lại nhận được tràng khen ngợi của các chị, các bà nội trợ.
Cứ như thường lệ, chập choạng tối, cả con hẻm, hàng xóm lại quen thuộc với tiếng cười nói í ới của ba mẹ con cô. Những cây vợt đập vào quả cầu phầm phập. Cô bật cười nắc nẻ, mỗi khi con gái đánh quả cầu hụt.
Dẫu chồng vằng nhà suốt nhưng chẳng bao giờ người ta thấy cô mang gương mặt ủ ê. Ở cô luôn tỏa ra niềm yêu đời phơi phới, có lẽ vì vậy mà hai đứa con cô cũng hưởng lây cái tính xởi lởi hay cười nói của mẹ.
“Chồng đi suốt, không ghen à?”, nhiều lần nghe thiên hạ dèm pha những câu khó nghe nhưng đáp lại, cô vẫn cười điềm đạm. Cô bảo: “Có lẽ phụ nữ khổ, vì họ luôn lo sợ những điều chưa kịp xảy ra. Sống mà luôn nơm nớp lo lắng chồng theo vợ nhỏ, chồng bỏ, chồng chán… thì mình còn đâu tâm trí để tận hưởng và cảm nhận hạnh phúc nữa”.
Ai đó từng bảo rằng: Trong chuyện tình yêu – hôn nhân, đôi khi cũng như chúng ta nắm một nắm cát ở trong bàn tay, càng nắm chặt lại càng rơi ra, phải không các bạn!?
Tác giả: Nguyễn Nga
Trích từ tập truyện ngắn tự cổ chí kim chưa xuất bản!