Sáng sớm mình mới mở cửa hàng hoa, một người đàn ông chạy chiếc xe cub cũ, phía sau còn cột theo một bao đồ nghề đựng lỉnh kỉnh đồ phụ hồ xuất hiện.
Ngập ngừng vài giây, chú rụt rè: “Bán cho tui một bó hoa nhỏ thôi, ít bông cũng được”.
Mình hỏi lại: “Chú tặng hoa cho nam hay nữ để con lựa kiểu gói cho phù hợp?”.
Chú thật thà: “Vợ tui bị ung thư giai đoạn cuối, nay ra viện, tui mua bó hoa tặng vợ. Lấy nhau mấy chục năm, tui chưa bao giờ mua hoa tặng bả…”.
Trong giọng nói của chú có chút gì đó chua chát, nghẹn ngào.
Mình gói cho chú một bó hoa hồng đỏ đầy đặn, lựa những bông to đẹp nhất.
Chú nhìn thấy hoa, ánh mắt lo lắng hỏi lại: “Bao nhiêu tiền vậy cô?”.
“Của chú một trăm ngàn”. Chỉ khi nghe giá, gương mặt chú mới dãn ra.
Người đàn ông nhỏ thó, ôm chặt bó hoa vào lòng, luôn miệng cảm ơn.
Có lẽ sáng nay, ở một bệnh viện nào đó, có một người phụ nữ được một lần trong đời nhận bó hoa từ người bạn đời với niềm hạnh phúc vô bờ, dù cuộc sống của cô đang ngắn lại!