- Thể loại: Kỳ ảo, tình yêu, phiêu lưu, kỳ bí, bối cảnh cổ xưa
- Tên truyện: Tiên Mắc Đọa
- Tác giả: Nguyễn Nga
- Số trang: 340 trang
- Kích thước sách: 13.5 x 20.5 cm
- Bìa mềm
- Đơn vị phát hành: Viết Lách VN
- Nhà Xuất Bản Văn Học
- Kết truyện: Là sự kết hợp của 3 trong 1 kết SE + HE + OE
- Sách tiểu thuyết hay sâu sắc, ý nghĩa và lôi cuốn người đọc từng phút giây
Đọc thử các trích đoạn trong tiểu thuyết
Chương 3: Mưu kế hiểm
Trong góc bếp, bà Đậu khom mình, phồng má thổi lửa. Những thanh củi ẩm ướt, vừa le lói đỏ đã tắt ngấm. Bà Đậu đưa miệng lại gần hơn, thổi phù phù, khói hắt vào họng làm bà ho sặc xừ. Mắt nhấp nhem, bà loạng choạng, ngã chúi đầu vào bếp, nồi cơm lật nhào, gạo và nước chảy lênh láng vùi lẫn vào tro đất.
Phía sau những bó củi, Tiên Hạnh xót xa, vội vã chạy lại đỡ bà. Bỗng có tiếng hắng giọng trước cửa bếp. Cả Tiên Hạnh và bà Đậu giật mình, khi trước mặt là Tình đang đứng chống nạnh, hếch mặt.
– Ở đây không phải trại tế bần, chứa bọn ăn không ngồi rồi, phá hoại.
Bà Đậu run rẩy, chống hai tay xuống đất, cố đứng dậy nhưng sức yếu lại ngã xiêu ra chiếu. Tiên Hạnh vừa đưa tay định đỡ bà nhưng bà Đậu sợ Tình quở trách nên vội xua cô ra.
Bà Đậu bò cả hai tay, hai chân dưới đất, lê lại chỗ gạo đổ, hốt bỏ vào rổ.
Tình đá cái rổ bay vào góc bếp, chỉ mặt bà quát:
– Cút ngay khỏi nhà tôi.
Bà Đậu quỳ mọp gối, chắp tay van nài Tình.
– Xin cô tha tội cho con, lần sau, con không dám nữa.
– Chó già còn tham giữ xương. Không nhiều lời. Trong hôm nay, bà cuốn đồ ra khỏi nhà tôi ngay.
Tiên Hạnh há hốc miệng kinh ngạc, trước thái độ lạnh lùng, không chút tình người của chị gái với người nô bộc trung thành đã gắn bó cả cuộc đời với gia đình cô. Ngày trẻ, bà Đậu đã dốc hết sức, hết lòng phục dịch cả nhà chị nhưng giờ bà già nua, bệnh tật, không còn làm được việc nữa, họ lại nhẫn tâm đuổi bà đi.
– Bà Đậu tuổi cao, sức yếu lại đang bị bệnh, chị đuổi đi lúc này…
Tiên Hạnh bức xúc lên tiếng, bênh vực bà Đậu. Nhưng trước đôi mắt xếch ngược, chỉ toàn tròng trắng của chị gái, cô sợ hãi, vội cúi mặt.
– Nếu mày thương bà ấy thì đi theo mà chăm sóc.
Vừa nghe nói Tiên Hạnh phải cuốn gói theo mình, bà Đậu tái mặt đi. Bà lắp bắp lên tiếng:
– Dạ bẩm cô, con đi khỏi nhà ngay.
Không muốn Tiên Hạnh bị liên lụy, bà Đậu vội chùi nước mắt, cặp lấy bộ quần áo vá chằng vá đụp, thất thểu bước ra ngoài. Bà chỉ dám nhìn lướt qua Tiên Hạnh, giọng nghèn nghẹn:
– Cô Tiên Hạnh không phải theo bà đâu!
Nhưng Tiên Hạnh đã bám theo bà Đậu, một bước không rời. Mặc bà xua tay, ra sức ngăn cản, không cho cô theo. Một già, một trẻ nước mắt lưng tròng, ôm nhau khóc nghẹn ngoài sân.
Tình nhìn thấy cảnh ấy, mỉm cười đắc ý. Mọi thứ đã diễn ra đúng như những gì cô mưu tính: “Một mũi tên trúng hai con nhạn”. Tình không phải mang tiếng độc ác, khi nhận ra, chỉ cần đuổi bà Mậu, Tiên Hạnh sẽ lập tức bỏ nhà đi theo bà.
Trích đoạn chương 9:
Chiếc giường chốc chốc lại kêu lên cót két, bởi tiếng trở mình liên tục của Tình. Trời đã sắp sửa bước sang canh ba nhưng Tình vẫn không tài nào chợp mắt được. Trong đầu cô cứ vương vấn hình ảnh của chàng trai trong mộng Đức Phúc. Cô mong trời mau sáng để sang nhà cụ Bá dò la tin tức của anh. Không biết giờ này, Đức Phúc đang ở đâu, làm gì? Anh có chỗ ngủ ấm áp như cô không? Từ khi nghe tin anh bỏ nhà ra đi đột ngột, Tình lo lắng bất an như ngồi trên đống lửa, ăn không ngon, ngủ chẳng yên.
Khi tiếng mõ lách cách từ ngoài đình vọng đến, Tình mới bắt đầu chợp mắt được chốc lát. Trong giấc ngủ mơ màng, cô mộng thấy một cảnh tượng vô cùng lạ kỳ.
Giữa khu rừng rậm rạp, bạt ngàn cây xanh, lộ ra một cái giếng nước lấp lánh sắc màu như ngọc. Từ dưới lòng giếng, một cô gái đội nước bơi ngược lên. Đó không phải ai xa lạ mà chính là Tiên Hạnh, em gái của Tình. Khi những giọt nước bám trên tóc và mặt Tiên Hạnh rớt xuống cũng là lúc gương mặt xấu xí của cô em gái biến đổi hoàn toàn, lột xác trở thành một tuyệt thế giai nhân.
Khi Tình còn mắt tròn mắt dẹt, chưa hết kinh ngạc bởi sự thay đổi đột ngột nhan sắc của em gái thì từ xa có tiếng vó ngựa dồn dập. Phía sau những hàng cây, bụi bay mù mịt, những chú ngựa trắng tinh chạy hết mã lực.
Người cưỡi con bạch mã to khỏe nhất đàn, chạy đầu tiên là Đức Phúc. Anh oai phong bệ vệ trong bộ áo dài khăn đóng màu đỏ, nở nụ cười thật tươi, khi trông thấy Tiên Hạnh.
Trong giấc mơ, Tình đã gào khóc ầm ĩ cả khu rừng, khi thấy Tiên Hạnh nhận lời cầu hôn của Đức Phúc và theo anh lên ngựa về làm dâu nhà cụ Bá.
Đạp tung cả gối chăn xuống đất, Tình ngồi bật dậy, lau nước mắt ràn rụa trên mặt. Trời chưa sáng hẳn, còn lờ nhờ những vệt đen như tro. Quên cả việc sửa soạn xiêm y tươm tất, Tình cứ thế lao ra ngõ, chạy thẳng hướng nhà cụ Bá.
Khi Tình chạy ngang qua khu miếu hoang, cô nghe tiếng một người đàn bà gọi lớn. Từ sau cánh cửa gỗ cũ kỹ, đen đúa, một bàn tay trắng bệch đưa ra, cô giật mình, vì tưởng bóng ma. Một người đàn bà trong chiếc váy đen rộng thùng thình, khoan thai bước ra.
– Cô đang đau khổ, vì một chàng trai phải không?
Tình khựng lại, đôi mắt có chút dao động. Tại sao người lạ này lại biết được những chuyện tình cảm thầm kín của cô.
– Để có được tình yêu của cậu cả nhà cụ Bá, thật ra cũng không khó đâu! Nhưng mà… phải biết cách…
Đến nước này thì Tình không thể làm ngơ trước người đàn bà, có vẻ ngoài đầy bí ẩn kia.
– Sao bà lại biết được chuyện tình cảm của tôi?
Tình vừa hỏi, vừa lục lại trí nhớ, rõ ràng cô chưa từng tâm sự với ai về chuyện tình yêu của cô nhưng sao bà ta lại biết rõ như “đi guốc trong bụng” Tình. Bỗng người đàn bà ấy phá lên cười khanh khách.
– Ta là bà Ma Tính, chuyện gì trên đời này mà ta không biết!
Tình có chút ớn lạnh trong người, khi nghe đến tên “Ma Tính”. Dễ đoán biết suy nghĩ của Tình, bà Ma Tính mỉm cười.
– Ta không phải là bọn ma quỷ tầm thường như ngươi đang nghĩ. Ta đã tu luyện vượt lên cảnh giới cao! Có thể nói hơn cả bọn thần tiên trên trời kia nhiều bậc!
Bà Ma Tính đưa mắt nhìn quanh, dò xét xem có bóng dáng gã thần Thức Tỉnh lảng vảng đâu đây không. Bà khẽ thở phào yên tâm, khi nhận ra xung quanh yên ắng.
Đến đây, Tình chẳng muốn hiểu về nguồn gốc tu luyện, xuất thân của bà Ma Tính là gì nữa. Nhưng việc bà ta đoán biết chính xác mọi điều về cô khiến Tình ngầm kính sợ và tin tưởng. Từ cái nhìn xa lạ, Tình bước lại gần, khum người đầy kính cẩn với bà như trước một vị thần.
– Cậu cả bỏ nhà đi khiến cô buồn lo, không ăn, không ngủ được. Cô đang chạy sang nhà cụ Bá, hi vọng gặp được Đức Phúc? Thật là yêu quá, hóa mù. Cô sẽ chẳng nhận được gì ngoài sự nhục nhã, ê chề đâu!
Tình đứng như phỗng, nghe bà nói vanh vách hết mọi tâm tư sâu kín trong lòng cô. Tình càng thần phục dưới chân bà Ma Tính hơn.
– Nói cho tôi biết đi, giờ tôi phải làm gì mới có được Đức Phúc?
Bà nhìn trời ngó đất và đưa ngón tay lên, mắt nhắm lại hệt như đang nhẩm tính điều gì đó. Sau đó, bà ta khẽ thở dài với vẻ thất vọng, vừa lắc đầu, vừa nói:
– Xem ra số mệnh của cô đang xấu đi. Tối qua, cô vừa chiêm bao thấy em gái của mình nên duyên với cậu cả nên trong lòng vô cùng lo sợ. Nếu Tiên Hạnh tìm được giếng thần như trong giấc mơ của cô, từ nay về sau, mọi đau khổ, bất hạnh của nó sẽ hoán đổi cho cô.
Tình càng kinh ngạc hơn, khi người đàn bà này chui được cả vào giấc mơ của cô để biết rõ mọi điều sắp diễn ra với số phận của Tình.
– Không thể nào… không bao giờ có chuyện đó xảy ra!