Cô cháu gái ở tuổi mới lớn bức xúc mách với dì.
– Con không ưa nổi cô Hai!
Người dì nhìn cháu ngờ ngợ, hỏi lại.
– Tại sao vậy?
Cô bé khẽ bĩu môi.
– Hồi nào về, cô Hai cũng chê con làm biếng, không chịu giặt đồ, rửa chén…còn la bà nội chiều con, làm hết việc nhà nên con hư. Chẳng bù cho mợ Sáu, khen con đẹp gái. Mợ biểu con không cần làm việc tay chân chi cho cực, nữa lớn lên kiếm được nhiều tiền, thuê người giúp việc mấy hồi.
Dì nhìn cô cháu gái, gương mặt đầy thơ ngây, hỏi nhỏ.
-Vậy không siêng làm việc nhà mà con có siêng học không?
Con nhỏ vân vê mái tóc mây bóng mượt, cười sượng trân, khẽ lúc lắc đầu, giọng lí nhí.
-Con cũng…lười học lắm!
Người dì nắm lấy bàn tay trắng nuột, mềm mại của cháu, vội giải thích.
-Trên đời này, không phải ai chê con cũng là người xấu và ai khen con cũng là người tốt đâu. Nếu con không thích và không muốn lao động chân tay, con nhất định phải chịu khó lao động trí óc. Nếu cả hai đều lười, không muốn làm thì sau này, con lấy gì để sống…!?
Con bé nhìn dì lom lom, một thoáng buồn bực lộ trong mắt nó.
-Sao dì nói chuyện giống cô Hai quá! Con không thích…
Con bé ngúng nguẩy bỏ đi. Có lẽ ở tuổi này, nó sẽ chẳng bao giờ hiểu được hết điều người dì nói.
“Mỗi năm, mỗi tuổi, mỗi già
Chẳng lo liệu trước ắt là lụy sau”.
Chờ đến khi cô cháu gái đủ trải nghiệm cuộc đời, đủ hiểu chuyện, người dì sợ rằng lúc ấy “ắt là lụy sau”…
Trích từ tập truyện ngắn tự cổ chí kim chưa xuất bản!
Nếu thấy câu chuyện hay, ý nghĩa, bạn đọc đừng quên chia sẻ nhé!
#nguyennga #vietlachvn #ebooktruyen #tieuthuyet #truyenngan #tieuthuyet #sach#tienmacdoa #tacgianguyennga